“Chuyện, chuyện này không thể nào? Thần chủ sẽ ủng hộ Triệu Thanh Hà sao? Cô ta chỉ là một người phụ nữ của gia đình tầm thường, công ty Hoa Nguyện trước đây là một công ty nhỏ.”
“Tôi cũng chỉ là suy đoán như vậy, cụ thể cũng không rõ. Có điều Vương Bác Thần trước đây là làm lính, nói không chừng đã nhờ quan hệ của bên đó.”
“Lời này tốt nhất vẫn là đừng truyền lung tung, một khi xảy ra vấn đề gì, chúng ta không chịu nổi trách nhiệm này.”
Một vài người thấp giọng nói chuyện riêng.
Nếu nói thần chủ quan tâm Triệu Thanh Hà, bọn họ không tin.
Nhưng nếu Vương Bác Thần nhờ quan hệ của chiến hữu, vậy thì chưa chắc.
Vào lúc này, đám người của nhà họ Trần bao bọc ông cụ Trần – Trần Quốc Vinh và bà cụ Trần đi ra.
“Ba, Trần Ngọc vừa trở về thì đại náo bữa tiệc mừng thọ của ba, còn đánh con và Lai.”
Trần Hương Lan đỡ ông cụ Trần, thêm mắm dặm muối mà nói, vết tát trên mặt rất rõ.
Mộc Lai ở bên cạnh giả bộ vẻ vô tội, nói: “Ba, ba đừng nghe Hương Lan, chị cả vừa trở về, chịu ấm ức nhiều năm như vậy, trút giận lên người bọn con cũng bình thường.”
Bà cụ Trần hừ lạnh nói: “Cô cả là luôn xem thường vợ bé như mẹ, vừa trở về thì nổi đóa, xem ra mấy mẹ con chúng ta không ở được nữa rồi.”
Trần Hương Lan lau mấy giọt nước mắt cá sấu nói: “Mẹ, mẹ đừng giận, con không chọc chị cả tức giận, đều tại con mau mồm, nhắc đến chuyện năm đó, chị cả dạy dỗ con cũng là nên thôi.”
Mấy người anh một câu tôi một câu, hai ba câu thì đổ hết mọi chuyện lên người Trần Ngọc.
Ông cụ Trần lạnh mặt, nhìn sang Trần Yên Nhiên với cái mặt sưng thành đầu heo.
“Yên Nhiên bị làm sao thế? Một đứa trẻ như con bé, nó là cháu gái của chị cả, lẽ nào chị cả ngay cả Yên Nhiên cũng không tha sao?”
Trần Hương Lan trực tiếp bật khóc, nói: “Ba, sau này bọn con dọn ra ngoài, nếu chị cả trở về rồi, chắc chắn sẽ không tha cho bọn con.”
Mộc Lai nhỏ giọng nói: “Ba, anh cả là anh ruột của chị cả, Yên Nhiên là cháu gái ruột của chị cả, chị ấy cũng nhìn không thuận mắt, càng đừng nói tới Hương Lan và con.”
Sắc mặt của Trần Quốc Vinh càng lạnh lẽo.
Sắc mặt của bà cụ Trần không thân thiện nhìn sang đám người Trần Ngọc, vẫy tay nói với Trần Yên Nhiên: “Yên Nhiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bà nội làm chủ cho cháu.”
Nhìn thấy đám người ông cụ Trần đi ra, Trần Yên Nhiên lập tức bật khóc, giống như chịu ấm ức rất lớn, trực tiếp lao tới quỳ ở trước mặt ông cụ Trần và bà cụ Trần, ôm đùi khóc: “Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu, cháu chỉ nói một câu bọn họ là tới ăn ké thì bị đánh, còn ép cháu quỳ xuống xin lỗi. Cháu chỉ không cẩn thận đạp cô một cái, cháu đã xin lỗi cô rồi, bọn họ vẫn không chịu tha cho cháu.”
Trần Hương Lan nhân cơ hội nói: “Yên Nhiên à, cháu cũng đừng cảm thấy ấm ức, người cô này của cháu năm đó là cô cả của nhà họ Trần, uy phong hơn cháu nhiều. Vừa rồi ngay cả cô cũng bị đánh, còn nói cô là con vợ bé sinh ra, ngay cả tư cách quỳ xin lỗi cũng không có.”
“Vinh, rốt cuộc chuyện gì?”
Sắc mặt của ông cụ Trần tái xanh, nhìn sang Trần Vinh.
Trần Vinh ngoan ngoãn nói lại một lượt đầu đuôi sự việc, đương nhiên đổ tất cả lỗi lên gia đình của Trần Ngọc.
“Ba, con không dám chọc Ngọc, em ấy bây giờ rất uy phong. Con rể của em ấy – Vương Bác Thần từng cứu mạng của ba và con gái Vu tổng, vừa rồi hình như còn uy hiếp em rể Mộc Lai quỳ xuống đúng chứ? Nếu không quỳ Vu tổng người ta sẽ không hợp tác với nhà họ Trần chúng ta nữa. Vừa rồi còn bắt con và Yên Nhiên quỳ, nếu không quỳ đám người Tôn đạo không hợp tác với nhà họ Trần chúng ta nữa. Con một câu cũng không dám nói. Con rể của người ta rất giỏi, một câu thì có thể khiến nhà họ Trần chúng ta chết.”
“Ba, không phải như vậy.”
Nghe thấy những lời này, Trần Ngọc cũng sốt ruột rồi, vừa rồi rõ ràng là bọn họ kiếm chuyện trước.
Hai mắt của ông cụ Trần nhìn chằm chằm Trần Ngọc, đáy mắt vụt qua một tia thần sắc phức tạp, tức giận nói: “Ai là ba mày? Ai cho mày trở về? Mày quỳ xuống cho tao!”