Khí thế là một thứ vô hình không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng mỗi người đều tự mang trên mình khí thế khác nhau.
Khi một người bình thường đối mặt với một vị quan lớn, anh ta sẽ vô thức cảm thấy bản thân bị kìm hãm, đây chính là vì khí thế của đối phương đã gây áp lực lên người anh ta.
Tại sao những người có tiền có quyền lại trông vô cùng uy nghiêm khí thế? Mặt hất lên trời?
Đó là vì tiền tài và quyền lực giúp họ cảm thấy tự tin, và chính sự tự tin này đã khiến bọn họ sở hữu hào quang vô hình.
Không tin thì bạn thử nhìn xem, người càng giàu, địa vị càng cao thì càng xem thường người khác. Vì tiền tài quyền lực khiến lòng kiêu hãnh của bọn họ lớn hơn.
Còn những người có địa vị xã hội càng thấp thì càng để tâm tới người khác, dáng người càng lúc càng cúi thấp, cũng càng tự tin. Vì trong lòng họ không có thứ gì khiến họ tự tin cả.
Khí thế của Vương Bác Thần thì tới từ thực lực của anh.
Anh đi xuyên qua đám đông, mọi người đều bất giác đứng dạt sang hai bên. Người đàn ông này tựa hồ mang theo một cỗ khí lạnh, không, chính xác mà nói thì chính sự lạnh nhạt bất cần đời đó khiến toàn thân bọn họ trở nên khó chịu.
Anh bước thẳng tới cửa lớn nhà họ Vương. Nhiều người như thế nhưng họ đều vô thức nhường đường cho anh. Như một vị vua bước giữa đám đông, không ai dám chắn đường.
Mọi người đều cảm thấy áp lực trong tiềm thức, loại áp lực này tới từ chính người đàn ông kia.
“Đó là ai? Khí thế mạnh thật.”
Có người tò mò hỏi nhưng cũng không để ý quá nhiều.
Hôm nay, trong số những người có mặt ở đây, ai mà không phải là ông chủ hay giám đốc siêu quyền lực? Họ làm gì có thời gian đi chú ý một người lạ chứ.
“Thưa ngài, xin hãy trình thiệp mời.”
Hai bên cửa lớn nhà họ Vương là một đám cảnh sát vũ trang được trang bị súng thương đầy đủ. Trong các gia tộc hào môn nước R, có bao nhiêu gia tộc có thể mời được cảnh sát vũ trang chứ?
Thậm chí, người tiếp khách ở cửa và chịu trách nhiệm kiểm tra thiệp mời còn là một nữ diễn viên đình đám trong làng giải trí-Hạ Ly.
Nhưng hôm nay, chẳng ai cười nhạo cô ta cả, ngược lại họ còn vô cùng ngưỡng mộ.
Có thể trở thành người đón khách trong tiệc mừng thọ của ông lão nhà họ Vương chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Hạ Ly đã lọt vào mắt xanh của ông Vương, là người nhà họ Vương!
Một khi đã mang cái danh nhà họ Vương thì dù cô ta có là một con heo cũng có thể nổi tiếng!
Từ đó có thể thấy được nhà họ Vương khủng thế nào!
Nhà Họ Vương chính là hào môn của hào môn, đỉnh lưu của đỉnh lưu đó!
Nếu nước R là một cái cây thì nhà họ Vương chính là một trong những chiếc lá hiếm hoi trên ngọn cây!
Nếu đây là thời cổ đại thì họ chính là dòng dõi vương tộc!
“Tôi không có thiệp mời.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói, bước chân không hề dừng lại.
Hạ Ly khẽ cau mày, một tia ác ý loé lên trong mắt cô ta, cô ta mất kiên nhẫn: “Thưa ngài, không có thiệp mời thì không thể vào đâu. Mời ngài đứng sang một bên, đừng chắn đường những vị khách khác.”
Vương Bác Thần vẫn thản nhiên: “Nếu tôi nhất quyết muốn vào thì sao?”
Hạ Ly lạnh lùng nhìn anh, nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất. Cô ta trầm giọng nói: “Thưa ngài, nếu muốn gây sự thì ngài đã tới nhầm chỗ rồi. Mời ngài ra khỏi đây ngay lập tức, nếu không ngài sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
Nghe thế, mấy tên cảnh sát vũ trang bước lên nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
Sự việc bên này đã khiến không ít người chú ý, mọi người đều kinh ngạc.
“Thằng nhãi này muốn chết à? Dám đến nhà họ Vương gây sự sao?”
“Tôi nghĩ chắc hắn chán sống rồi, hắn tưởng đây là chỗ nào chứ? Không có thiệp mời mà đòi vào, nằm mơ đi!”
Mọi người vừa thì thầm bàn tán vừa cười lạnh nhìn về phía Vương Bác Thần.
Trong mắt bọn họ thì thằng nhãi này chắc chắn sẽ phải chết không toàn thây.
Nhà họ Vương là chỗ nào chứ? Không thấy lãnh đạo đứng đầu cả tỉnh cũng phải cung kính giao thiệp mời ra sao?
Không thấy mấy ông trùm giới giải trí cũng phải khúm núm khiêm tốn sao?
Hắn ta là cái thá gì mà dám kiêu ngạo như vậy! Tưởng mình là ông trời con thích giãy sao thì giãy à, cái đồ ngu này?
“Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói.