Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh nói cái gì!”

Mộc Uyển Thanh cô ta đường đường là cô cả của nhà họ Mộc, vậy mà lại bị nói là ngu xuẩn ở trước mặt nhiều người như vậy, khuôn mặt lập tức vừa nóng vừa đỏ, tức giận nói: “Tôi muốn làm gì còn chưa đến lượt một tên hung thủ giết người như anh đến nói này nói nọ. Anh dùng thủ đoạn hèn hạ ép buộc sáu vị thần y nhận thua, thật sự cho rằng mọi người chúng tôi không nhìn ra sao?”

Phúc Nguyên đau khổ nhắm hai mắt lại, chắp tay nói với Vương Bác Thần: “Ngài Vương, cô chủ nhà chúng tôi chưa trải chuyện đời, lòng dạ thuần khiết, xin cậu thứ lỗi.” 

“Nhà họ Mộc có ông là may mắn của nhà họ Mộc.”

Vương Bác Thần cảm khái một câu, sau đó ánh mắt đảo qua khuôn mặt của đại diện cho bảy đại thế gia , thản nhiên nói: “Về phần các người, một đám chó dữ mà thôi, không có tư cách lọt vào mắt xanh của tôi.”

“Thật to gan, dám khinh thường bảy đại thế gia chúng tôi!”

“Anh muốn chết à, khiêu khích bảy đại thế gia chúng tôi, hôm nay sẽ khiến anh có đến mà không có về!”

“Hừ, thứ điếc không sợ súng, dùng thủ đoạn hèn hạ ép buộc sáu vị thần y mà cũng dám ăn nói ngông cuồng như vậy? Hôm nay không dạy dỗ anh một trận thì thật có lỗi với sáu vị thần y?”

Người của bảy đại thế gia thi nhau trách móc. 

Mục đích của bọn họ là muốn khiến cho sáu vị thần y ra tay lần nữa, chơi chết Vương Bác Thần.

Nếu như hai bên cứ kết thúc như vậy, thế lại không ăn khớp với mục tiêu của bọn họ.

“Sáu vị thần y, sáu người các vị có nhiều cống hiến cho nước R như vậy, bây giờ lại bị một thằng nhãi ranh ép đến mức này, chẳng lẽ các vị cam lòng bị anh ta làm nhục sao? Chỉ cần sáu vị lên tiếng, chúng tôi bằng lòng tiêu diệt nhóc con không biết trời cao đất rộng này.”

Có người tiếp tục khích tướng.

“Sáu vị thần y, nhóc con này làm như vậy là làm nhục Liên minh Y học chúng ta, là làm nhục y sĩ trên toàn thế giới. Nếu sáu vị cứ nhận thua như vậy, sau này Liên minh Y học chúng ta không ngóc đầu lên nổi!”

“Mọi người đều nói hai năm này Liên minh Y học chúng ta càng ngày càng không xong, chia năm xẻ bảy, bây giờ loại người nào cũng dám đến ức hiếp Liên minh Y học rồi, chúng tôi không cam lòng. Nếu như Liên minh Y học chịu uất ức như vậy, tôi thà rằng rời khỏi Liên minh Y học!”

“Không sai, sáu vị thần y, vẫn mong các vị tiếp tục ra tay, nếu cứ nhận thua như vậy, chúng tôi thà rằng rời khỏi Liên minh Y học, uất ức thế này, không thể nào chịu nổi!”

Không ít người của Liên minh Y học đã bị chọc giận, yêu cầu sáu vị thần y tiếp tục ra tay!

“Sáu vị thần y, hôm nay là thi đấu y thuật, xin hãy cho chúng tôi được nhìn thấy cuộc thi đấu y thuật thật sự, chỉ vậy mà đã thua rồi, chúng tôi không cam lòng. Nếu thua không hiểu nổi như vậy, chúng tôi thật sự không cam lòng!”

“Đúng, không cam lòng, đúng là ức hiếp người quá đáng mà!”

“Uất ức, nhớ năm đó Liên minh Y học chúng ta huy hoàng cỡ nào, y sĩ thiên hạ kính Liên minh Y học thế nào! Nhưng bây giờ thì sao? Bị người ta nói là chia năm xẻ bảy! Ngay cả thằng nhãi ranh cũng dám đến khiêu khích, Liên minh Y học như vậy còn cần tồn tại nữa sao?”

Y sĩ còn lại trong Liên minh Y học hô lên, càng ngày càng gay gắt.

Cục diện càng thêm rối ren nát bét!

Bây giờ, cuộc thi đấu y thuật này bị người của bảy đại thế gia lợi dụng, đã chệch khỏi quỹ đạo.

“Thật sao?”

Vương Bác Thần nhìn về phía đông đảo y sĩ của Liên minh Y học, cười khẩy: “Không cam lòng? Uất ức? Các người cũng có tư cách đó?”

“Đủ rồi!”

Đột nhiên, Khấu Thanh lên tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Các người biết cái quái gì? Các người biết thứ trong chiếc hộp này là gì không? Trong này là một viên đan dược, tôi không nhận ra, cũng không tinh luyện ra, y thuật của tôi còn chưa tới trình độ này! Chẳng lẽ không phải thua rồi sao?”

“Cái gì?”

Khấu Thanh vừa nói ra, lập tức khiến cho nơi này rối loạn.

Trong chiếc hộp kia lại là một viên đan dược?

Ấy vậy mà Khấu thần y không nhận ra? Cũng không tinh luyện ra?

Vậy thi đấu y thuật này…

Thua rồi sao?

“Các cậu đừng nhìn tôi, tôi cũng không được, tôi chỉ có thể phân biệt ra mấy vị thuốc trong viên đan dược kia, nhưng vẫn không nhận ra toàn bộ.”

Bùi Đăng Khoa cười gượng, nói.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi!

Thua rồi?

Là thua thật rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK