Thần Sứ số 10 mặc một thân đồ trắng, đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, trên mặt nạ có một chữ "Mười".
Ở phía sau ông ta, còn có vài tên mặc đồ đen, ba vị Thiên Tướng mặc đồ đỏ, hai vị Hộ Pháp mặc đồ tím.
Ông ta vừa xuất hiện, lập tức khiến cho đám người Vương Bác Thần áp lực rất lớn.
Sắc mặt Khương Lạc Trần nháy mắt khó coi, có chút tuyệt vọng.
Truyền âm đến Vương Bác Thần: "Thần Sứ mặc đồ màu trắng, tôi chỉ từng nghe nói qua, không ngờ vậy mà lại xuất hiện. Trong Thiên Đình, Thiên Tướng mặc đồ màu đỏ thuộc tầng thấp nhất, nhưng mỗi một vị Thiên tướng đều là siêu phàm giả. Cao hơn một bậc so với Thiên Tướng mặc đồ màu đỏ chính là Hộ Pháp mặc đồ màu tím. Mà Thần Sứ mặc đồ màu trắng, lại còn cao hơn so với Hộ Pháp mặc đồ màu tím một bậc, thực lực cũng mạnh hơn, là tồn tại trên Đằng Vân Cảnh, nghe nói là Linh Đài Cảnh, nhưng về cảnh giới này, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả"
Khương Lạc Trần tuy rằng không sợ, nhưng lại bị vây trong tuyệt vọng.
Chẳng lẽ đã không còn hy vọng đánh bại số mệnh sao?
Chẳng lẽ cũng chỉ có thể trở thành sơn dương trong tay những kẻ điên Thiên Đình này chờ đợi làm thịt sao?
"Không tồi không tồi, thật sự không tồi. Người nhà họ Vương, thật đúng là thú vị. Cấm thuật thiêu đốt tuổi thọ, thế mà trong thời gian ngắn lại có thể khiến người đạt tới Linh Đài Cảnh, thật đúng là khiến người ta giật mình"
Thần Sứ số 10 không thèm để ý chút nào đến mấy người đã bị Vương Bác Thần giết chết kia, thở dài nói: "Đáng tiếc, loại cấm thuật này chỉ thúc đẩy thần huyết, cũng không có tác dụng gì."
Nhìn thấy những người này, máu trong người Vương Bác Thần đã bắt đầu sục sôi.
Chính là những kẻ này, đã bắt mẹ đi.
Bây giờ, bọn chúng lại muốn bắt con gái mình đi!
"Mẹ tôi ở đâu!!"
Lửa giận của Vương Bác Thần sôi trào, mặc dù dưới uy áp của đối phương, giờ phút này anh không thể nào nhúc nhích, nhưng lại vẫn muốn giết chết đối phương.
Thần Sứ số 10 nhìn anh, cười nói: "So với quan tâm mẹ của cậu, cậu vẫn nên quan tâm đến bản thân mình thì hơn. Cậu bây giờ quá yếu, tuy rằng tiềm lực thí nghiệm của cậu rất lớn, nhưng nếu không vực dậy nổi nữa, vậy thì cũng chỉ là rác rưởi mà thôi"
"Con gái của cậu đúng là rất đáng yêu, bốn tuổi, ừm, vừa lúc có thể dùng làm vật thí nghiệm, nếu có thể chống đỡ được, không chừng còn có thể sống sót. Nếu không chống chịu được, vậy thì con gái của cậu cũng chỉ có thể chết thôi"
"Mẹ mày!!"
Vương Bác Thần tức giận hét lên một tiếng, đánh ra một quyền.
Khương Lạc Trần cũng đồng thời bổ ra một đao.
Thần Sử số 10 thậm chí còn chưa cử động, hai vị Hộ Pháp mặc đồ màu tím đã xuất hiện trước người ông ta, nhẹ nhàng ngăn chặn lực tấn công mạnh mẽ của Vương Bác Thần là Khương Lạc Trần.
Không hề dao động!
Không có một chút phần thắng nào!
Chẳng lẽ cũng chỉ có thể mặc người cắn xé sao?
Khương Lạc Trần khó chịu, không cam lòng, trong lòng nghẹn một cục tức.
Vương Bác Thần cũng như vậy, anh dùng vỏn vẹn bốn năm, đi đến một bước hôm nay.
Anh dùng mạng đổi lấy thực lực hôm nay, nhưng khi đối diện với một vị Thần Sứ của Thiên Đình, vẫn chẳng đáng để nhắc tới.
Ngay cả tư cách khiến đối phương ra tay đều không có.
Mà đây, mới chỉ là một vị Thần Sử của Thiên Đình.
Phẫn nộ, tuyệt vọng.
"Chó tạp chủng, vợ tao đâu!"
Vương Hạo đánh ra một quyền, tuổi thọ của ông ta, đã hoàn toàn bị ông ta đốt hết.
Nhiều năm uất ức như vậy, nghẹn ứ trong lồng ngực, hôm nay phải xả ra ngoài.
Một quyền này đánh ra, không khí cũng chấn động, sắc mặt Thần Sứ số 10 cũng thay đổi, không dám sơ ý.
Thần Sứ số 10 lại không đỡ một quyền này, cười nói: "Cấm thuật của nhà họ Vương quả nhiên là bất phàm, nhưng anh có thể kiên trì được bao lâu? Anh còn được bao nhiêu năm tuổi thọ của thể dùng?"
"Giết mày là đủ rồi!"
Vương Hạo đã không còn để ý cái gì nữa.
Ông ta phải dùng bất cứ giá nào.
Nhẫn nại nhiều năm như vậy, uất ức và áy náy nhiều năm như vậy, đã biến ông ta trở thành cái xác không hồn từ lâu.
Còn sống, lại sống không bằng chết.