Bốp bốp bốp.
Âm thanh trầm đục vang lên khiến đầu Lý Khuê càng lúc càng gục xuống, cuối cùng cả người anh ta nằm bẹp dưới đất.
Cố Tâm lại đấm thêm một cái vào đầu Lý Khuê, vẻ mặt lạnh như băng. Nhìn thấy Lý Khuê đã gục, cô mới nói: “Tôi không phải sư phụ của cậu, sau này không cần gọi tôi là sư phụ nữa.”
Đầu Lý Khuê bây giờ đau như búa bổ, không chỉ vậy anh ta còn cảm thấy cực kỳ tủi thân. Cố Tâm là cao thủ mà anh ta mời tới, đã không giúp thì thôi vậy mà còn đánh anh ta, không cho anh ta gọi là sư phụ. Hơn nữa còn đánh liên tục, lỡ quá tay đánh chết anh ta thì phải làm sao.
Cố Tâm tiếp tục nói: “Sau này đừng có dây vào tên kia nữa, nếu không cậu có chết tôi cũng không quan tâm đâu.”
Lời này của Cố Tâm rất nghiêm túc, trong nháy mắt Lý Khuê hiểu ra, Cố Tâm sợ Lâm Trạch Dương. Không phải kiêng dè mà là sợ hãi. Cố Tâm là cháu gái của chủ tịch hiệp hội võ thuật - Cố lão gia, thậm chí gọi cô là đại diện cho toàn bộ hiệp hội cũng được.
Nói cách khác, toàn bộ hiệp hội võ thuật không thể làm gì được Lâm Trạch Dương. Chỉ là một tên vô lại trẻ tuổi, nhưng rốt cuộc thì Lâm Trạch Dương là ai chứ? Hắn đã lỡ chọc vào loại người nào rồi vậy?
Gương mặt của Lý Khuê trông cực kỳ khó coi. Bây giờ hắn có thể đứng lên rồi nhưng lại không dám, chỉ có thể nằm sấp trên đất giả chết.
“Được rồi, mọi chuyện thế này là ổn rồi. Dù sao Lý Khuê cũng từng học võ từ tôi, cậu chừa cho tôi ít mặt mũi đi.” Cố Tâm nhìn về phía Lâm Trạch Dương, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Cô không ngờ sẽ có lúc mình phải nhờ vả tên này.
Lâm Trạch Dương lộ vẻ cảnh giác nhìn Cố Tâm, nói: “Tôi chỉ có một cái mặt, làm sao cho cô được? Đừng nói là cô thấy tôi đẹp trai nên muốn phẫu thuật thành như này nhá.”
Cố Tâm không nhịn được trừng mắt hung dữ nhìn Lâm Trạch Dương, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy. Sao mỗi lần tên này mở miệng đều có thể khiến người ta phát bực thế này nhỉ? Nếu không phải vì đánh không nổi Lâm Trạch Dương, bây giờ Cố Tâm đã cho hắn một đấm rồi.
“Được thôi, anh muốn làm gì thì làm. Tôi mặc kệ.” Nói xong, Cố Tâm xoay người định rời đi.
Thế nhưng mới đi vài bước cô đã trở lại, trừng mắt nhìn Lý Khuê đang nằm bẹp dưới đất, đạp hắn thêm một cái, nói: “Tên sao chổi nhà cậu.”
Xong xuôi tất cả, Cố Tâm mới thật sự rời đi. Trong lòng cô âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm một cơ hội để hố tên Lâm Trạch Dương này, nếu không cơn tức trong người sẽ chẳng có cách nào hết cả.
Lý Khuê không nhịn được mà gào lên thảm thiết, trong lòng hắn tủi thân tới nỗi sắp khóc ra ba lít nước mắt rồi. Hắn có chọc vào ai nữa đâu, nằm yên dưới đất thôi cũng không được à? Đây đúng là nằm không cũng trúng đạn mà.
Lý Khuê tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng không ngờ giọng nói giống như ác quỷ của Lâm Trạch Dương lại vang lên, khiến hắn có cảm giác như mình đang bị nhốt trong hầm băng.
“Manh Manh, cái cốc này đẹp không con?”
“Nhìn xấu muốn chết.”
Xoảng.
“Manh Manh, cái tủ này có đẹp không?”
“Không đẹp, ở mép có vết bẩn kìa.”
Bùm.
“Còn chai rượu này có đẹp không?”
“Rất đẹp ạ.”
Xoảng.
Lúc này Lý Khuê chỉ cảm thấy tim mình như đang rỉ máu vậy. Đồ đạc trong cửa hàng đều là loại cao cấp, từ các loại ly cốc tới rượu vang.
Thế nhưng Lâm Trạch Dương đang không ngừng đập hết toàn bộ, thậm chí cả tủ cũng bị đập vỡ.
Thế nên mỗi lần anh hỏi ý kiến Manh Manh, trái tim Lý Khuê lại chảy máu một lần. Cơ mà mấy cái Manh Manh khen đẹp sao Lâm Trạch Dương còn đập chứ!
“Ba ơi, chai rượu kia đẹp mà, sao ba lại đập nó?” Manh Manh tò mò hỏi.
Lý Khuê đang nằm sấp dưới đất cũng không nhịn được ngẩng lên nhìn phía Lâm Trạch Dương, anh ta cũng rất muốn biết câu trả lời đấy!
“À, đúng là đẹp đấy. Nhưng mà chúng ta không mua nổi thứ này nên tất nhiên ba phải đập rồi, không thể để lại cho kẻ xấu đi lừa người khác được. Ba nói có đúng không, Manh Manh?”
Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Manh Manh.
Manh Manh ngây thơ trong sáng, rất nhanh đã cười lên một cái. Dù sao ba nói cũng đúng, hơn nữa lúc đập đồ nhìn ba có vẻ rất vui.
Lúc này Lý Khuê tiếp tục nằm bẹp dưới sàn, anh ta cảm thấy chẳng còn gì luyến tiếc nữa rồi, thôi giả chết luôn đi, đằng nào cũng không ngăn được Lâm Trạch Dương.
Sau khi đập tanh bành cả cửa hàng một lượt, Lâm Trạch Dương tới trước mặt Lý Khuê, vô cùng oai phong lẫm liệt nói: “Tôi đập cửa hàng của cậu, vậy nên tôi phải đền tiền. Mà bây giờ tôi lại không mang theo tiền, nhưng không sao, cậu có thể lấy số của Cố Tâm. Yên tâm đi, nếu cậu đòi cô ấy thì kiểu gì cũng lấy được tiền thôi. Không còn gì nữa thì tôi đi trước.” Nói xong, Lâm Trạch Dương sải bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Lý Khuê có thể làm gì được chứ, anh ta cũng đang rất tuyệt vọng đây. Đến tìm Cố Tâm đòi tiền bồi thường… haha, bà cô kia sẽ đạp hắn một cước bay ra ngoài luôn mất.
“Ông chủ, ông chủ, làm sao bây giờ? Chúng ta có nên gửi camera an ninh quay lại cảnh người đàn ông lúc nãy đập phá cho cảnh sát không? Chúng ta có chứng cứ đấy.” Nhân viên phục vụ lúc nãy vội vàng đi tới trước mặt Lý Khuê. Khi nãy Lâm Trạch Dương đập đồ như thần thì tên này biến mất dạng, bây giờ thì lại bất thình lình xuất hiện.
“Gọi cảnh sát cái đầu mày.” Lý Khuê đột nhiên từ dưới đất bò dậy, giáng cho nhân viên kia một cái tát, sau đó liên tục tay đấm chân đá.
Nhân viên phục vụ cảm thấy bản thân thật xui xẻo, biết trước sẽ như vậy thì chẳng về nữa cho rồi.
Tất nhiên Lý Khuê sẽ không báo cảnh sát, thậm chí còn không thể để chuyện này lọt ra ngoài. Anh ta biết rất rõ năng lực của hiệp hội võ thuật, vậy nên anh ta chưa muốn chết sớm đâu.
“Hủy toàn bộ video, chuyện hôm nay không được để cho người khác biết.” Lý Khuê ra lệnh cho tất cả nhân viên.
Sau khi Lý Trạch Dương đưa Manh Manh về nhà, nhờ Lý Tuyết Tinh chăm sóc cô bé, anh lại tự đi tới biệt thự.
Dù sao thì buổi tối cũng phải ngủ ở phòng khác, vậy thì qua đêm ở biệt thự vẫn hơn.
Vốn dĩ Lâm Trạch Dương muốn đưa Manh Manh theo cùng, nhưng nghĩ đến việc buổi tối Tần Tình trở về mà không thấy Manh Manh đâu, chắc chắn sẽ càu nhàu anh không ngừng.
Lâm Trạch Dương mới đến ngoài biệt thự đã nghe được tiếng ồn ào.
Trong khu vực này biệt thự của anh được xem là chỗ tương đối xa, xung quanh cũng chỉ có một căn nhà của Lão Cố vào một căn khác đang để trống. Theo lý mà nói thì phải không có tiếng động gì mới đúng.
Nhưng lúc này tiếng ồn lại càng lúc càng lớn, dường như còn muốn đánh nhau.
Lâm Trạch Dương nảy sinh nghi ngờ, vội vàng vào trong biệt thự, sau đó không khỏi kinh ngạc.
Anh không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.