Chương 87: Mặt mũi của Lưu Uy
“Tôi sai rồi, hai vị đại gia xin hãy buông tha cho tôi, về sau tôi không dám như vậy nữa. Tôi dập đầu xin các anh, tôi sẽ giúp hai người liếm sạch giày, hai người muốn tôi làm chó thì tôi cũng làm chó cho hai người.”
Lâm Trạch Dương quỳ trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên, cười như một kẻ ngốc.
Đây là hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu hai tên cảnh sát khi bọn họ nghe thấy tiếng bước chân. Bọn họ cảm thấy thời của mình cuối cùng cũng đã đến, tên nhóc con trước mặt này sẽ phải chịu sự tra tấn tàn nhẫn của bọn họ.
“Tên nhóc đáng ghét, để tôi xem anh còn điên cuồng đến mức nào. Anh không chạy thoát được đâu, đây là cục cảnh sát, anh đừng nghĩ mình có tí năng lực rồi muốn làm gì thì làm.”
Hai tên cảnh sát đồng thời đứng dậy, trong nháy mắt vẻ mặt đã trở nên hung tợn.
Bụp bụp.
Hai tiếng đập vang lên, Lâm Trạch Dương lập tức nhấc chân đá vào đũng quần hai người bọn họ.
Hai tên cảnh sát kêu lên thảm thiết, sau đó cả hai co người lại thành một quả bóng, vẻ mặt đắc ý vừa nãy lập tức biến thành vẻ mặt đau khổ. Nếu nói không thảm thì chắc chắn là nói dối.
"Đúng là nhiều lúc có vũ lực muốn làm gì cũng được mà." Lâm Trạch Dương bình tĩnh nhìn hai người kia.
Ầm.
Đột nhiên cánh cửa phòng bị ai đó mở ra, rồi có ba người đồng thời xuất hiện ở trước cửa.
Hai tên cảnh sát thấy có người đến, kiên trì chịu đựng đau đớn tột cùng để lết tới trước mặt một người đàn ông trung niên trong số đó, nói lớn tiếng: “Cục trưởng Hoàng, tên khốn này không biết phải phép, anh ta còn dám đánh cảnh sát. Anh nhất định phải lấy lại danh dự cho cảnh sát chúng ta, cứu vãn danh tiếng của em, anh phải dạy dỗ cho tên khốn không biết trời cao đất dày này là gì đến chết thì thôi!”
Bang bang bang!
Ai không nhìn thấy cảnh này còn tưởng rằng bên trong căn phòng đột nhiên có diễn tấu nhạc giao hưởng.
Nhưng sự thật là người đàn ông trung niên mà hai tên kia gọi là cục trưởng Hoàng đã giơ tay tặng hai tên mỗi người một cái tát, sau đó lại tặng mỗi người một đá, khiến cho hai tên này hoàn toàn ngã xuống dưới đất.
“Đúng là bọn rác rưởi, các người đã làm bại hoại hết thanh danh của cảnh sát! Nếu là hai năm trước đây thì tôi đã cho hai người hai phát súng rồi!” Cục trưởng Hoàng bày ra vẻ mặt phẫn nộ, trên mặt mang đầy vẻ uy nghiêm, giống như đại tướng quân dẫn đầu hàng vạn quân lính, trên người ông tỏa ra khí thế cao ngút, giống như áp lực của đỉnh thái sơn, làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Người đàn ông trung niên này họ Hoàng, là phó cục trưởng của cục công an. Nhưng chẳng có ai lại không biết điều mà thêm chữ “phó” vào trước chữ “cục trưởng” cả.
Lúc này, phó cục trưởng Hoàng nhìn thấy Lâm Trạch Dương liền thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười khiến cho người ta cảm thấy giống gió xuân.
Khi phó cục trưởng Hoàng đi đến chỗ của Lâm Trạch Dương, người ông còn hơi khom xuống, đầu cúi thấp một chút, muốn có bao nhiêu nịnh nọt thì có bấy nhiêu nịnh nọt, còn đâu dáng vẻ nghiêm túc chỉ thiên hạ như vừa rồi.
“Cậu là Lâm Trạch Dương à? Cậu có phải chịu ấm ức gì không, nếu như có thì tôi sẽ đòi công bằng cho cậu.” Phó cục trưởng Hoàng vừa nói vừa thay đổi thái độ, ông thật sự là một cao thủ lật mặt, nếu để cho những người kiếm cơm bằng nghề diễn nhìn thấy, có lẽ họ sẽ ngay lập tức nhảy cầu tự tử mất.
Cùng lúc phó cục trưởng Hoàng thay đổi thái độ, ông cũng đá cho hai tên cảnh sát kia mỗi người một cái.
Hai tên cảnh sát lúc này cảm thấy rất oan ức, bản thân bọn họ đã chọc phải ai mà bây giờ phải rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy chứ. Còn nữa, nếu Lâm Trạch Dương có người chống lưng lớn như vậy, còn khiến phó cục trưởng Hoàng phải đối đãi cẩn thận thì sao anh không nói ra đi.
Con mẹ nó giả heo ăn hùm, bây giờ là thời đại gì rồi, không có chút gì mới mẻ hơn à, đừng lừa dân đen như chúng tôi được không?
“Tôi không sao. Vậy bây giờ tôi về được rồi đúng không?” Lâm Trạch Dương cũng cảm thấy hơi khó hiểu, hình như chuyện anh bị bắt đến đây chưa có nói với ai mà.
Vốn dĩ Lâm Trạch Dương muốn làm to mọi chuyện đã, sau đó anh sẽ chậm rãi thông báo cho thuộc hạ trước đây của mình, nhưng Lâm Trạch Dương cũng không ngờ rằng phó cục trưởng Hoàng sẽ vào cuộc.
“Được được được, đương nhiên không có vấn đề gì.” Phó cục trưởng Hoàng vừa nói vừa mở đường cho anh, sau đó ông làm ra động tác thể hiện rằng đang mời Lâm Trạch Dương đi.
Lâm Trạch Dương được phó cục trưởng Hoàng dẫn ra khỏi cục công an, nhìn cảnh này Lâm Trạch Dương trông không giống như bị bắt vào cục công an mà là anh đang chuẩn bị rời khỏi khách sạn, còn phó cục trưởng Hoàng chính là nhân viên phục vụ tốt nhất.
“Tôi phải nhờ người anh em Lâm Trạch Dương thay tôi nói tốt với đại ca Lưu Uy một tiếng rồi.” Vào lúc Lâm Trạch Dương chuẩn bị rời đi, phó cục trưởng Hoàng tỏ vẻ lo lắng nhìn anh.
Lâm Trạch Dương ngay lập tức hiểu ra, hóa ra là Lưu Uy giúp đỡ mình.
Lâm Trạch Dương không biết Lưu Uy lúc ấy đã đích thân liên hệ với cục trưởng cục cảnh sát nhưng ông ta vừa hay đang đi công tác nên Lưu Uy nên phải để cho phó cục trưởng Hoàng đến giải quyết việc này.
Đương nhiên những chuyện này cũng không quan trọng, Lâm Trạch Dương rời khỏi cục cảnh sát coi như giải quyết được một vấn đề.
Trong lúc đi ra ngoài, Lâm Trạch Dương nhớ đến Tạ Nghi nên anh đã gọi điện thoại cho cô.
“Lâm Trạch Dương, anh không sao rồi chứ?” Giọng nói tràn đầy nghi hoặc của Tạ Nghi vang lên.
“Ừ, tôi không sao, cô ở bên đấy như thế nào rồi?” Lâm Trạch Dương hỏi.
Bang bang bang.
“Tạ Quang Minh mày mau mở cửa cho tao, tao biết mày đang ở trong đó. Nếu mày không mở thì tao sẽ đập cửa nhà mày. Mày nghĩ mày trốn là được à, không có tác dụng gì đâu, nếu mày đã muốn không trả tiền cho tao thì mày sẽ phải trả giá đắt.”
Thông qua điện thoại, Lâm Trạch Dương có thể nghe thấy tiếng đập của và giọng nói hung dữ của Thanh đại ca.
Lâm Trạch Dương bỗng hơi cau mày, tên Thanh đại ca này vẫn dám tìm Tạ Nghi gây chuyện à.
“Tốt quá rồi, Lâm Trạch Dương, anh không sao là tốt rồi.” Vào đúng lúc này, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của Tạ Nghi, trong giọng nói của cô không còn mang theo sự lo lắng nữa mà bây giờ đã tràn ngập niềm vui.
Lâm Trạch Dương càng cau mày hơn, giờ lúc nào mà Tạ Nghi còn lo lắng cho anh, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả của bản thân cơ chứ.
“Vậy thì Lâm Trạch Dương à, bây giờ tôi vẫn còn bân chút chuyện, ngày mai lại nói tiếp với anh nhé.” Lời vừa dứt, Tạ Nghi đã cúp máy.
Từ đầu đến cuối Tạ Nghi đều không nhờ Lâm Trạch Dương qua trợ giúp, cô thật sự sợ sẽ làm liên lụy tới anh.
Lâm Trạch Dương cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, thế giới này có biết bao chuyện, Lâm Trạch Dương không muốn quan tâm nhiều như vậy.
Nhưng mà lần này…
Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, sau đó anh cầm lấy điện thoại, gọi đến cho Lưu Uy. Có lẽ thế lực của Lưu Uy rất lớn, nếu anh đã làm phiền ông ta một lần thì Lâm Trạch Dương cũng không ngại làm phiền ông ta lần hai.
Điện thoại đã được kết nối.
“Chắc ông đã biết tôi xảy ra chuyện gì, giải quyết hết mấy tên côn đồ kia cho tôi. Về sau tôi không muốn nghe được bất kì lời đòi nợ nào nữa, ông đã hiểu chưa?”
Giọng nói của Lâm Trạch Dương trở nên lạnh sống lưng, cho dù chỉ nói qua điện thoại mà Lưu Uy cũng có thể cảm nhận được cái lạnh đó, theo bản năng ông ta gật đầu khom người xuống.
Điện thoại kết thúc Lưu Uy mới nhận ra, vừa nãy chính Lâm Trạch Dương đã tự mình tìm đến ông ta nhờ trợ giúp, chứ không phải ông ta nhờ anh trợ giúp.
Thế giới này bị làm sao vậy?