Chỉ trong chốc lát, sự chú ý của mọi người đã bị chàng trẻ vừa bước vào phòng tập đấm bốc thu hút.
Chàng trai này không cao, cũng không đẹp trai cho lắm, thậm chí còn ăn mặc rất bình thường, đây là người mà nếu bị ném vào đám đông, chỉ nhìn vào vẻ ngoài thì sẽ chẳng được mấy ai chú ý đến.
Nhưng lúc này, trong phòng tập quyền anh rất tối, mọi người đều cảm thấy khó có thể mở to mắt, và họ cũng không dám nhìn thẳng chàng trai này, bởi vì khí chất của anh ta quá mạnh mẽ.
Chàng trai này giống như một thanh kiếm sắp rời khỏi thân xác, một thanh kiếm được treo trên dây cung, sẵn sàng lao đi, đầy khí thế sắc bén, như thể chỉ cần ai dám động vào anh ta, sẽ bị chém một nhát ngay lập tức.
Lưu Uy và Tần Quân Dao đều nhăn mặt lại, vẻ mặt trở nên cực kì nghiêm trọng. Đặc biệt là Lưu Uy, ông ta chưa bao giờ cảm thấy hơi thở mạnh mẽ giống như vậy ở Lâm Trạch Dương, cũng như chưa bao giờ cảm nhận được ở người khác. Nói cách khác, người này rất mạnh, có lẽ còn mạnh hơn cả Lâm Trạch Dương.
"Lưu Uy, ông đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy Tiết thiếu gia nhà chúng tôi đang nói chuyện với ông sao? Thật là vô lễ! Tôi có nên biến ông thành một tên câm thật sự không?" Trương Liên lúc này tràn đầy tự tin, nói ra những lời mà bình thường amh ta không dám nói với Lưu Uy.
Lưu Uy lườm Trương Liên một cái, nhưng không nói gì, mà quay đầu nhìn về phía vị Tiết thiếu gia này. Từ cách gọi này, Lưu Uy đã có thể kết luận vị Tiết thiếu chủ này chính là một thành viên của gia tộc ẩn sĩ.
“Tiết thiếu gia, cậu hẳn là người của gia tộc ẩn sĩ phải không? Tôi nghe nói rằng các gia tộc ẩn sĩ có một quy tắc, người không đắc tội ta, ta cũng không đắc tội người. Chắc là giữa chúng ta cũng không có ân oán gì đâu phải không?”
Lưu Uy chắp tay chào Tiết thiếu gia.
Chàng trai trẻ này tên là Huyết Ngưng, chính là thiếu gia của một gia đình ẩn sĩ quý tộc gọi là Huyết Minh. Tất nhiên trong toàn bộ các gia tộc ẩn sĩ, Huyết Minh không phải là một gia tộc mạnh. Tuy nhiên, nếu xét trong xã hội bình thường này, thì Huyết Minh tồn tại giống như một bá chủ vô địch không thể thay thế được.
Đây mới là sức mạnh thực sự của cái gọi là gia tộc ẩn sĩ, một khi mà bọn họ đã ra tay thì không ai có thể ngăn cản được.
Chàng trai có cái tên kỳ quái Huyết Ngưng bỗng nhìn về phía Lưu Uy, cười nói: "Ông nói đúng, trong tình huống bình thường, chúng tôi không thể ra tay. Nhưng nếu bây giờ tôi muốn ra tay, thì tôi cứ thế làm thôi.
Bản thân tôi có một thói quen rất kỳ lạ. Đôi khi tôi rất kỷ luật, và đôi khi tôi cũng không kỷ luật chút nào. Khi không kỷ luật, tôi thường làm bất cứ điều gì tôi muốn. Vì vậy, bây giờ tốt nhất là ông không nên nói về các quy tắc với tôi.”
Tần Quân Dao nhịn không được nữa, nói: “Mặc dù tôi không biết cậu là ai, cậu muốn làm gì, nhưng đừng có ỷ rằng cậu mạnh hơn thì muốn làm gì thì làm.”
Lưu Uy lập tức cau mày và nhìn Tần Quân Dao, cô ta đúng là không biết sợ là gì! Nếu cô ta mà là thuộc hạ của Lưu Uy, thì Lưu Uy đã dạy dỗ cô ta một bài học từ lâu rồi.
Tần Quân Dao không phải là một người liều lĩnh, chỉ là gần đây cô gặp nhiều điều thuận lợi, và cô cũng tin tưởng vào sức mạnh của bản thân và phương thuốc của mình. Cô cho rằng với sự hỗ trợ từ Chu Hùng, người mà cô đã nuôi dưỡng, cộng với sức mạnh của chính mình và Lưu Uy, thì có thể chiến đấu chống lại Huyết Minh.
Huyết Ngưng khẽ mỉm cười, nhìn Tần Quân Dao và nói: “Cô là Tần Quân Dao đúng không? Cô cũng có chút dũng khí và bản lĩnh đó. Vì vậy, tôi nghĩ nên cho cô một cơ hội, để cho người của cô chiến đấu với tôi. Đấu thôi. Tất nhiên, cô có thể chọn bất kỳ ai theo sau tôi làm đối thủ của mình.”
Nói đến đây, Huyết Ngưng dừng lại một chút, nụ cười trên mặt trở nên nhan hiểm hơn và tiếp tục nói: “Nếu bên cô thua, hãy giao lọ thuốc của cô ra. Tôi thấy nó tốt nên muốn có nó."
Tần Quân Dao không kiềm chế được trợn to hai mắt, hiện tại lọ thuốc X rất quý giá đối với Tần Quân Dao, làm sao cô có thể tùy tiện giao ra như vậy. nhưng nếu cô thua ở trận này, cô cũng sẽ không đủ lực lượng và sức mạnh để chống đỡ. Nếu lúc ấy Huyết Ngưng kiên quyết muốn đánh chiếm lọ thuốc, thì Tần Quân Dao cũng không còn cách nào khác.
“Được.” Tần Quân Dao nghiến răng nghiến lợi đưa ra quyết định
Lưu Uy không nói gì, bởi vì ông ta không có cách nào tốt hơn để đối phó vào lúc này, ông ta chỉ hy vọng Lâm Trạch Dương sẽ nhanh chóng xuất hiện, nếu không thì không ai có thể có khả năng ứng phó được với tình huống này.
“Vậy thì mời.” Huyết Ngưng cười nhẹ, nụ cười luôn nhạt nhoà trên khuôn mặt hắn, không có chút biểu hiện gì là thay đổi bởi vì tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.
Tần Quân Dao nhìn Chu Hùng, Chu Hùng nhìn ba người phía sau Huyết Ngưng.
Ba người này đều có thân hình bình thường, cũng không có gì đặc biệt nên tất nhiên cũng không biệt được ai mạnh ai yếu.
Chu Hùng chỉ có thể chọn ngẫu nhiên một người.
Sau đó, Chu Hùng bước lên võ đài với người này.
Lưu Uy và Tần Quân Dao lúc này không nói gì nữa, mà tập trung dán mắt về phía võ đài với vẻ mặt rất nghiêm túc. Việc Chu Hùng có thể đánh bại các thuộc hạ của Huyết Minh hay không sẽ quyết định sự chuyển biến của bước tiếp theo.
Chu Hùng hẳn là có thể làm được, phải không? Dù sao anh ta cũng đã từng thể hiện sức mạnh mạnh mẽ trước đó, những thuộc hạ đang chiến đấu cũng chỉ là thành viên bình thường của Huyết Minh.
Không lâu sau, cuộc thi đấu trên võ đài diễn ra
“Vậy ngày mai trước khi mặt trời lặn hãy đưa cho ta lọ thuốc đó.” Đúng lúc này, giọng nói của Huyết Ngưng đột nhiên vang lên.
Tần Quân Dao không thể nhịn được nữa mà nhìn về phía Huyết Ngưng, vừa định nói gì đó nhưng lại dừng lại khi nghe từ phía trước vang lên một tiếng nổ lưỡng công.
Bùm
Trận đấu vừa mới bắt đầu, chưa đầy một giây đã có người ngã xuống đất
Không có bất kỳ sự khó khăn nào, chỉ trực tiếp tấn công, và đối thủ lập tức ngã xuống. Điều này cho thấy lòng tin tuyệt đối vào sức mạnh của bản thân đã áp đảo hoàn toàn.
Tần Quân Dao ngồi sững người ở đó, bởi vì người ngã xuống chính là Chu Hùng, thậm chí Tần Quân Dao còn chưa kịp nhìn thấy đối phương tấn công, thì Chu Hùng đã ngã quỵ xuống đất.
Rốt cuộc khoảng cách giữa hai người chênh lệch lớn đến mức nào?
Tần Quân Dao sững sốt một hồi sau đó quay sang nhìn Huyết Ngưng. Huyết Ngưng ngày từ đầu đã không ngồi xuống, và bây giờ hắn đã quay người và chuẩn bị rời đi.
Tần Quân Dao không kìm nén nổi hít thở một hơi thật sâu, ngẫm lại là vì người ta căn bản không đánh giá cao mình, thực lực giữa bên mình và họ khác biệt quá lớn.
Giờ khắc này, Tần Quân Dao cảm thấy vô cùng thảm hại và bất lực. Hoá ra cô lại yếu đuối đến mức như vậy.
Trước mặt Huyết Minh, cô giống như một con kiến, Huyết Minh giống như là một bức tường thành cao lớn, dù có cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể lật đổ được bức tường thành này, ngay cả một sự rung chuyên nhỏ nhất của bức tường thành cũng thể làm được.