Thời gian gần đây tâm trạng của Ông Lâm rất không tốt.
Kết quả điều tra cuối cùng của Lâm Nha đã được đưa ra. Lâm Nha thế mà lại tham ô một trăm triệu trong mấy năm nay! Một trăm triệu đối với Ông Lâm mà nói thì cũng không phải là số ít.
Không! Có lẽ phải nói, một trăm triệu đối với Ông Lâm mà nói đã là một con số thiên văn, bản thân Ông Lâm cũng không có tài sản gì nhiều cả, tất cả mọi thứ của ông ta dường như đều dùng để kiến thiết lại trường học, bình thường ông cũng không có tiền tiêu vặt gì cả!
Mà bây giờ lại có khoảng một trăm triệu không thấy đâu cả!
Quan trọng nhất vẫn là số tiền này gần như đã không thể đòi lại được, Lâm Nha đã dùng hết cả rồi.
Cho nên khi Lâm Trạch Dương mời Ông Lâm cùng ăn tối, Ông Lâm cũng không đồng ý.
Lâm Trạch Dương có chút khó hiểu, tìm được Ông Lâm, lại phát hiện chỉ mấy ngày không gặp thôi mà Ông Lâm lại giống như đã già hơn rất nhiều, vừa hỏi mới biết được Ông Lâm thế mà lại tự trách mình, bởi vì chuyện tiền bạc mà phiền não.
Lâm Trạch Dương đương nhiên là một tên quỷ nhỏ mọn, hơn nữa còn là một quỷ nghèo, đối với tiền bạc gì đó ắt sẽ có sự nhiệt tình khó có thể tưởng tượng. Nhưng Lâm Trạch Dương cần tiền chưa bao giờ là bởi vì bản thân, nếu không thì trong nhiều năm như vậy Lâm Trạch Dương cũng không có khả năng đã đưa toàn bộ số tiền mình có được cho Ông Lâm.
Lâm Trạch Dương chỉ là muốn Ông Lâm vui vẻ một chút, có thể làm chuyện mà mình thích làm thôi.
Lâm Trạch Dương không khỏi hít sâu một hơi, sau đó nói: "Nếu là vì chuyện tiền bạc, Ông Lâm có thể không cần lo lắng đến như vậy đâu, tiền đối với tôi mà nói, thật sự không tính là gì cả.”
Nếu như Sở Sở, Tần Quân Dao, Lưu Uy và những người khác ở chỗ này, rồi vừa vặn nghe được những lời này, đại khái sẽ hộc máu ngay tại chỗ nhỉ? Đây là Lâm Trạch Dương sao? Đây làm sao mà có thể là Lâm Trạch Dương được?
Ông Lâm cũng không tin, không khỏi lắc đầu, nói: "Tôi biết anh đang an ủi tôi, nhưng tôi không quan trọng thế đâu. Sau này tôi sẽ quản lý tốt những cô nhi viện kia, không để cho tiền của anh bị uổng phí nữa.”
Ông Lâm tuy rằng đã nói như vậy rồi, nhưng sự tự trách nặng nề vẫn ở trên mặt của ông, lông mày của ông đã cau chặt.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói với Ông Lâm: "Ông có thể đi theo tôi.”
Tiếp theo, Lâm Trạch Dương mạnh mẽ dẫn theo Ông Lâm đi tới bãi đá của Trần Xung. Loại sân này đương nhiên không phải ai cũng có thể tùy tiện mà ra vào, cần có thẻ hội viên. Lâm Trạch Dương đương nhiên là không có thẻ hội viên, nhưng mà…
Trải qua chuyện xẩy ra mấy ngày trước, ai mà không biết đến Lâm Trạch Dương cơ chứ, ai còn dám ngăn cản Lâm Trạch Dương nữa? Thậm chí, khi Lâm Trạch Dương vừa mới vào đến sân, đã có người hỏa tốc đi thông báo cho Trần Xung.
Nói thật, bây giờ Trần Xung rất không muốn nhìn thấy Lâm Trạch Dương, hắn ta cũng không biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương và Huyết Minh nhất định là có quan hệ sâu sắc, mình đương nhiên phải dùng thái độ tôn kính nhất mà đối đãi với Lâm Trạch Dương, nhưng…
Tuổi Lâm Trạch Dương có phải là quá nhỏ hay không?
Nhưng thật ra điều quan trọng nhất vẫn là, Trần Xung cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự quá khó để ở chung, chỉ cần đối mặt với tên này, Trần Xung phát hiện mình rất dễ tức giận, thậm chí còn có thể vì buồn bực mà muốn hộc cả máu.
Nhưng Trần Xung vẫn chỉ có thể kiên trì mà đi đón Lâm Trạch Dương.
Ông Lâm cũng không rõ Lâm Trạch Dương dãn mình tới nơi này để làm gì, nơi này chỉ có đá mà. Chẳng lẽ Lâm Trạch Dương còn có thể kiếm tiền với những tảng đá này sao?
Nghĩ tới đây, ông Lâm không khỏi lắc đầu, Lâm Trạch Dương quả nhiên chỉ là đang an ủi mình mà thôi.
Lâm Trạch Dương lại không để ý tới ông Lâm, mà là tùy tiện tìm mấy tảng đá, sau đó nói với Trần Xung: "Tôi không mang theo tiền, có thể để đến sau khi mở đá thì mới trả tiền cho anh được không?"
Trần Xung làm sao mà dám nói không chứ, nói: "Ở đây chúng tôi cũng không có quy tắc như vậy đâu, nhưng nếu là Lâm Trạch Dương, thì cũng không quan trọng lắm đâu. Cậu chọn ba tảng đá này, tổng cộng có trị giá ba mươi sáu vạn, tôi làm tròn cho cậu một chút, lấy của cậu ba mươi vạn nhé.”
Ông Lâm vừa nghe thì đôi mắt lập tức mở to lên, ba mươi vạn đối với ông mà nói thì không tính là quá to, nhưng thế giới này lại có tảng đá nào mà có giá cao như vậy à!
Ông Lâm không khỏi nhìn về phía Lâm Trạch Dương, lông mày lại nhíu lại, nói: "Lâm Trạch Dương, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này đi, lãng phí tiền tài vào loại đồ vật như này không có ý nghĩa gì cả.”
Trần Xung thấy thế, lập tức biết ông Lâm hoàn toàn không biết về đổ thạch, cho nên vội vàng nói với Lâm Trạch Dương: "Đúng vậy, Lâm Trạch Dương, nếu không cậu cứ trở về đi. Ba tảng đá này tôi dùng năm mươi vạn mua lại, lại chuyển cho cậu hai mươi vạn có được không?"
Ông Lâm không khỏi ngây ngẩn cả người, đây là đang có chuyện gì xảy ra thế, vừa rồi ông còn cảm thấy Lâm Trạch Dương đang nghịch ngợm, nhưng lại không nghĩ tới ông chủ ở đây lại là một tên điên khác, vừa mới dùng ba mươi vạn để bán tảng đá cho người khác, bây giờ lại dùng năm mươi vạn mua lại về? Đầu óc bị hỏng à?
Lâm Trạch Dương lại cười rồi lắc đầu: Nói, "Tất nhiên là không rồi. Tôi và anh không quá quen thuộc, vì sao tôi lại phải cho anh chiếm lời."
Khóe miệng Trần Xung giật giật, không biết nên nói cái gì, mình vừa mới giảm cho Lâm Trạch Dương sáu vạn tệ, thế mà bây giờ Lâm Trạch Dương lại tuyệt tình như vậy? Hoàn toàn không có một chút tình nghĩa gì cả!
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã bảo ông Vương đến cắt đá ra. Không có gì ngoài ý muốn, ba tảng đá này đều ra màu xanh lục, tuy rằng không có Đế Vương Lục (một loại phỉ thuý màu xanh lục, có giá trị cao), nhưng cũng xem như có một ít ngọc tốt, cộng lại giá trị sơ lược rơi vào khoảng ba bốn trăm vạn.
Ông Lâm rốt cục cũng hiểu được đổ thạch là cái gì, ánh mắt không khỏi mở to, nói: "Lâm Trạch Dương à, cậu không có khả năng mỗi lần đều có thể đổ ra xanh lục nhỉ? Chỉ là lần này may mắn hơn mà thôi.”
Lúc nói lời này, tâm trạng của ông Lâm lại sa sút, nếu như không có thu nhập ổn định, như vậy cho dù có thể lập tức lấy được mấy triệu thì có ích gì, mấy trăm vạn đối với người bình thường mà nói quả thật là món tiền lớn, nhưng so với một trăm triệu mà Lâm Nha cuỗm mát lại chỉ là chín trâu mất một sợi lông thôi!
Lâm Trạch Dương vội vàng nói: "Ông hiểu lầm rồi ông Lâm, thật ra chỉ cần tôi muốn, thì mỗi viên đá đều có thể cắt ra ngọc đẹp, nếu ông không tin thì tôi làm cho ông xem.
Trần Xung rất muốn lớn tiếng nói cho Lâm Trạch Dương, tôi tin cậu mà! Dừng lại đi!
Chỗ này là sân của Trần Xung, nếu thua lỗ, Trần Xung tự nhiên cũng sẽ thua lỗ. Lâm Trạch Dương không ngừng mở ra ngọc tốt, hắn ta không phải cũng sẽ càng mệt à, hơn nữa còn là mệt mỏi vo cùng!
Quả nhiên, Lâm Trạch Dương rất nhanh lại tìm được ba tảng đá, sau khi ba tảng đá này được mở ra, dĩ nhiên đều ra xanh lục.
Bây giờ ông Vương phát hiện mình đã có chút chết lặng với loại tình huống này, giống như khi Lâm Trạch Dương chọn đá, không ra xanh lục mới là một chuyện khiến người ta kinh ngạc.
Trên mặt Trần Xung càng ngày càng không ổn, cứ tiếp tục như vậy, xanh lục trong bãi đá này của mình có phải đã cho Lâm Trạch Dương hết hay không?
Ba tảng đá này, thậm chí so phẩm chất thì cờn hơn ba tảng vừa, thậm chí đã vượt qua ngàn vạn.
Ông Lâm không khỏi lại sửng sốt tại nơi đó, hoàn toàn không thể tin vào những gì vừa nhìn thấy ở trước mắt mình.
Thế giới này sao có thể dễ dàng kiếm tiền như vậy chứ, hơn nữa phương thức này còn rất ổn định.
Ông Lâm không khỏi nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương thì cười như một kẻ ngốc.