Chương 42: Ba cháu rất giỏi đó.
Lâm Trạch Dương nói rằng anh muốn chúc mừng nhưng tất nhiên không chỉ riêng chuyện đó.
Tiệc mừng được Lâm Trạch Dương đặt ở quán bar của Lý Tuyết Tinh. Có thể gọi nơi này là căn cứ của Lâm Trạch Dương vì anh đã làm việc ở đây từ lâu, hơn nữa bà chủ Lý Tuyết Tinh còn là bạn của anh nên đương nhiên anh sẽ chọn chỗ này.
Đáng lẽ Lâm Trạch Dương cũng định mời Tần Quân Dao nhưng cô lại không đồng ý.
Lúc chiều, Lâm Trạch Dương thấy Tần Quân Dao bắt một cuộc điện thoại sau đó vẻ mặt cô liền trở nên nghiêm túc. Anh biết Tần Quân Dao không phải là một người bình thường, cô là một sát thủ đánh thuê cực kỳ mạnh mẽ vậy nên chắc chắn thế giới ngầm sẽ có một số việc bí mật cần cô xử lý. Đối với Tần Quân Dao, sống một cuộc đời của người bình thường không phải chuyện đơn giản.
Vậy nên việc Tần Quân Dao không tới được Lâm Trạch Dương thấy không sao cả.
Manh Manh có vẻ rất thích quán bar này, cô bé vừa uống nước vừa đung đưa theo nhạc, dáng vẻ rất giống một bà cụ non, nhìn qua rất đáng yêu.
Lâm Trạch Dương và Manh Manh ngồi chơi một lát bỗng điện thoại đột nhiên vang lên. Nhìn thấy người gọi tới là Alice, anh liền nhờ Lý Tuyết Tinh giúp trông cô bé sau đó đi đến nơi khác yên tĩnh hơn nghe máy.
Lâm Trạch Dương vừa rời đi, trước cửa quán bar đã có một đám người xông tới. Những người này mặt mũi hùng hổ chắc chắn không phải tới để uống rượu.
Đi đầu là một tên trông giống phú nhị đại, gã này chính là Trần Nhĩ con trai của Trần Gia lúc trước bị Lâm Trạch Dương dùng tuyệt chiêu thất truyền nào đó cho một trận, bỏ luôn ý định làm phiền Tần Quân Dao.
Trần Nhĩ từ ngày đó vẫn chưa quên Lâm Trạch Dương.
Vậy nên sau khi hắn ta điều tra về anh, cùng với sự giúp đỡ của Trình Mạnh Cường, Trần Nhĩ rất nhanh đã nắm được một ít thông tin. Trần Nhĩ biết được Lâm Trạch Dương trước đây là nhân viên của quán bar hơn nữa còn hay tới chỗ này chơi.
Vì có Tần Quân Dao nên Trần Nhĩ không dám tới thẳng công ty gây sự, hắn ta sợ sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng cô vậy nên mới tìm tới đây.
Quả không hổ danh là con trai tập đoàn Trần thị, vừa bước vào hắn ta đã ra oai với nhân viên phục vụ, bảo họ đưa mình tới gặp Lý Tuyết Tinh.
“Cô là chủ quán bar này đúng không?” Nhìn thấy Lý Tuyết Tinh, ánh mắt Trần Nhĩ liền sáng lên. Nếu là ở thời điểm khác, chắn chắn hắn ta đã trêu đùa cô một lúc rồi.
Lý Tuyết Tinh không hiểu rõ nguyên nhân nhưng vẫn gật đầu nói: “Không biết anh tìm tôi có việc gì?”
Manh Manh vừa nghe có người gọi tên ba mình lập tức phản ứng lại: “Chú ơi, chú tìm bố cháu làm gì vậy ạ? Bố cháu vừa ra ngoài rồi.”
Trần Nhĩ nhìn Manh Manh, ánh mắt hắn ta lập tức lóe lên. Hay lắm, gã đó còn có cả con gái.
“Cháu là con gái của Lâm Trạch Dương à?" Trần Nhĩ không dám chắc Lâm Trạch Dương trẻ như thế mà lại có một cô con gái lớn từng này hay không.
Manh Manh hơi tức giận nói: “Cháu đương nhiên là con gái của ba cháu rồi. Tên cháu là Lâm Manh Manh đấy.”
Trần Nhĩ cười đến tít mắt, sau đó một ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn ta. Trần Nhĩ phất tay ra lệnh: “Đem nó đi.”
Lúc này có mấy người tiến tới ôm lấy Manh Manh, mặc kệ cô bé giãy dụa. Không chỉ vậy vẻ mặt hung ác của họ còn khiến Manh Manh sợ tới mức phát khóc nức nở.
Lý Tuyết Tinh thấy thế lo lắng, vội quát lên: “Mấy người định làm gì? Mau thả Manh Manh ra!”
Trần Nhĩ đẩy Lý Tuyết Tình lùi lại, lạnh lùng nói: “Báo với Lâm Trạch Dương, con gái nó đã bị tao là Trần Nhĩ đưa đi. Nếu không vác mặt qua tìm tao thì đừng trách tao không nể mặt.”
Nói xong Trần Nhĩ xoay người rời đi. Lý Tuyết Tinh muốn đuổi theo nhưng bị một người trẻ tuổi ngăn lại. Hắn lạnh lùng nói với Lý Tuyết Tinh: “Tao nói cho mày biết, khôn hồn đừng báo cảnh sát. Mày biết cậu Trần Nhĩ là ai không? Đúng rồi mày đoán không nhầm đâu, cậu Trần Nhĩ là con trai duy nhất của tập đoàn Trần thị. Biết điều chút đi.”
Lý Tuyết Tinh lảo đảo suýt ngã xuống đất. Danh tiếng của tập đoàn Trần thị dù là cô cũng đã từng nghe nói qua nhưng không ngờ Lâm Trạch Dương lại dây vào một người thế này.
Trong một thời gian ngắn Lý Tuyết Tinh không biết phải làm sao, chỉ có thể thất vọng ngồi một chỗ. Nếu thật sự là tập đoàn Trần thị, báo cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì.
Lâm Trạch Dương đã giao con gái cho cô nhưng cô lại không chăm sóc tốt cho con bé.
Nghĩ tới đây, nước mắt của Lý Tuyết Tinh không cầm được mà chảy xuống.
Một lúc sau, Lâm Trạch Dương trở về. Anh không thấy Manh Manh liền quay về hướng Lý Tuyết Tinh đang cúi đầu, tò mò hỏi: “Manh Manh đâu Tuyết Tinh?”
Lý Tuyết Tinh không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lâm Trạch Dương nhíu mày vì gương mặt Lý Tuyết Tinh bây giờ đang đầy nước mắt, dáng vẻ rất đau khổ.
“Chuyện gì xảy ra vậy Tuyết Tinh? Chị không cần gấp, từ từ nói với tôi là được.” Lâm Trạch Dương biết lúc này càng cần phải bình tĩnh.
Lý Tuyết Tinh nức nở, vất vả nói rõ sự tình.
Lâm Trạch Dương gật đầu, sau đó vỗ vỗ bả vai cô an ủi: “Không có việc gì. Chuyện này không liên quan tới chị, không phải vấn đề của chị vậy nên không cần tự trách. Yên tâm, tôi sẽ đưa Manh Manh về.”
Sau đó Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài quán bar, vẻ mặt lạnh như băng, giọng nói sắc như vuốt của loài chim ưng: “Trần Nhĩ, mày là người đầu tiên tao gặp ở Hoa Hạ khiến tao thật sự bực mình.”
Nói xong Lâm Trạch Dương bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, Trần Nhĩ cùng đám đàn em của mình đã đưa Manh Manh trở về nhà mình.
Manh Manh cả đường đều gào to: “Buông tôi ra, buông tôi ra! Nói cho mấy người biết, mấy người đối xử với tôi như vậy ba tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu. Ba tôi rất giỏi đó.”
Trần Nhĩ không nhịn được bật cười, nhìn Manh Manh nói: “Ba cháu giỏi thế nào hả?"
Manh Manh ngẩng đầu lên, kiêu ngạo đáp lại: “Hừ! Ba tôi chính là siêu nhân, không có gì mà ba không làm được. Lần này tôi gặp rắc rối, ba rất nhanh sẽ tới cứu tôi rồi đánh mấy người nằm dưới đất luôn.”
Trần Nhĩ nhịn không được cười lớn, cười một lúc lâu mới nhìn lại Manh Manh: “Hy vọng ba cháu sẽ giỏi một chút nếu không cháu sẽ thấy chán lắm đấy.”
Nói xong Trần Nhĩ phất tay nói với đàn em: “Đưa nó vào trong phòng, đừng để Lão Cố biết đến sự tồn tại của nó.”
Tên kia vội đưa Manh Manh rời đi.
Trần Nhĩ hít sâu một hơi sau đó đi về phía đại sảnh của biệt thự. Trên mặt hắn ta không hề có nét cười ngược lại còn trưng ra vẻ mặt khóc tang. Chưa vào đến nơi hắn ta đã gào to: “Không có thiên lý thật rồi Lão Cố ơi! Ông biết không, tôi vừa mới đi tìm Lâm Trạch Dương nói chuyện đàng hoàng thế nhưng anh ta một câu cũng không nghe. Anh ta còn nói anh ta giết tôi không cho tôi đi. Tất nhiên tôi phải chạy đi rồi. Chẳng lẽ đứng im ở đó ăn đòn sao. Tên kia thật sự không để ai trong mắt. Anh ta thậm chí còn nói muốn đến tận nhà đánh chết tôi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK