Trước kia, ông cụ Lâm đi theo Lâm Trạch Dương từng trải qua một khoảng thời gian mạo hiểm, sau đó, ông cụ Lâm thường xuyên nói với Lâm Trạch Dương là ông ấy cũng muốn ra ngoài giang hồ rèn luyện một phen.
Cho nên, hiện tại nghe thấy Từ Vân Sơn nói muốn đối phó giám đốc Hoàng, Lâm Trạch Dương lập tức cho rằng Từ Vân Sơn muốn giết người. Cho nên, Lâm Trạch Dương mới nói như vậy.
"Được rồi, mấy người nói đủ rồi đấy." Triệu Vũ Yên hít một hơi thật sâu, vất vả lắm mới khiến cho tâm trạng của mình ổn định lại, hai người này thật sự là càng nói càng không biết xấu hổ mà.
Ăn mười mấy đồng thức ăn nhanh mà lại thảo luận chuyện của nhà giàu, nói giống như kiểu mấy người chỉ cần nghĩ cũng có thể thoải mái ước lượng những đại gia đó, con mẹ nó, hai người các ngươi không cần mặt mũi nhưng ở đây cũng có người khác nữa được chưa?
Lâm Trạch Dương và Từ Vân Sơn cũng sửng sốt, sau đó cúi đầu xuống, dáng vẻ tức giận của Triệu Vũ Yên thật sự rất có uy nghiêm, có cảm giác như nữ vương bá chủ thiên hạ.
Từ Vân Sơn rất nhanh đã rời đi, ông ta còn phải vội vàng trở về báo cáo với ông cụ Lâm chuyện của Lâm Trạch Dương.
Sau khi Lâm Trạch Dương ăn xong bữa trưa, anh lái xe đưa Triệu Vũ Yên về công ty.
"Chờ chút Lâm Trạch Dương, cậu đi đâu vậy, chúng ta phải đi tham gia hội nghị thượng đỉnh, bây giờ đã muộn…, cậu đi nhầm hướng rồi." Triệu Vũ Yên gần như gào khàn cả giọng, giống như Lâm Trạch Dương chưa bao giờ buông tha cô ấy.
"Quay về công ty đó. Còn tham gia hội nghị thượng đỉnh làm gì nữa? Không phải vừa rồi cô cũng nghe 球的 nói sẽ giúp chúng ta giải quyết vấn đề rồi sao? Nếu vấn đề đã được giải quyết, chúng ta còn đi hội nghị thượng đỉnh làm gì?" Lâm Trạch Dương trả lời với vẻ đương nhiên.
Đầu Triệu Vũ Yên hiện đầy vạch đen, thế mà Lâm Trạch Dương thật sự coi đó là thật, sao cô lại không nhận ra Lâm Trạch Dương vốn là người như vậy chứ?
Triệu Vũ Yên không biết nên nói cái gì,cô cảm thấy rất bất lực, Lâm Trạch Dương này chỉ đang kiếm cớ để lười biếng.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, đáng lẽ Triệu Vũ Yên nên tức giận, nhưng lúc này cô lại phát hiện mình không hề tức giận đến thế, giống như đã trở thành một thói quen, một thói quen vô lại như Lâm Trạch Dương
Gần đây, Lâm Trạch Dương phát hiện hóa ra mình là một người khá mâu thuẫn, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra nha.
Lâm Trạch Dương phát hiện hình như mình rất muốn về nhà, nhưng lại không phải quá muốn về. Nhưng cho dù Lâm Trạch Dương đang nghĩ thế nào, thì hiện tại anh cũng đã về đến nhà.
Vừa nhìn thấy Lâm Trạch Dương bước vào, Nicole và Lý Tuyết Tình lập tức ân cần đi tới.
“Lâm Trạch Dương, đi làm mệt mỏi thì đi nghỉ chút đi. Muốn uống gì không, vẫn uống sữa chua à? Sáng sớm hôm nay tôi vừa đi siêu thị mua một ít về, đã cất trong tủ lạnh, bây giờ tôi đi lấy cho cậu nha." Lý Tuyết Tình ân cần đi theo Lâm Trạch Dương về phía sô pha.
“Lâm Trạch Dương, anh nhìn mặt đất dưới sô pha này xem, cả bàn trà nữa có sạch sẽ không, đều là do tôi quét dọn đấy, Có phải việc tôi làm rất khó khăn không? Còn nữa, quần áo bẩn và tất gì gì đó của anh, tôi cũng đã giặt sạch rồi. Ừm, những trái cây này là do tôi vừa mới mua từ bên ngoài về đấy, tôi biết anh thích ăn trái cây nhất mà.”
Trên mặt của Nicole như đang muốn nói, mau khen tôi, vừa phải chen chúc trên sô pha với Lâm Trạch Dương, còn dùng tăm trúc gắp một miếng hoa quả đưa đến bên miệng Lâm Trạch Dương.
Lúc này Lâm Trạch Dương cảm thấy rất hạnh phúc, anh chỉ cần nằm ở trên sô pha, cái gì cũng không cần làm, bên cạnh sẽ có người đưa hoa quả, đồ uống lên tận miệng. Quả thực rất giống cách hưởng thụ của đế vương, nếu Nicole không chiếm diện tích chỗ ngồi của anh nữa thì càng tốt hơn, Lâm Trạch Dương có thể ngủ ngay trên sô pha này.
Nicole co tóc vàng mắt xanh, một đôi chân dài, dáng người quyến rũ, vẻ ngoài thiên sứ, còn tận tâm tận ý phục vụ Lâm Trạch Dương.
Mà lúc này, Lý Tuyết Tình cuối cùng cũng cầm sữa chua tới, cô nhíu hàng lông mày, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm, cô nhìn Nicole nói: "Lâm Trạch Dương không thích ăn trái cây, cô ở đó làm gì?"
Nicole cũng nhìn về phía Lý Tuyết Tình, sắc mặt cũng lạnh xuống, nói: "Lâm Trạch Dương không thích ăn sữa chua, nếu cô thích thì tự mình ăn đi."
“Tôi thích, cái gì tôi cũng thích." Lâm Trạch Dương vội vàng lên tiếng.
“Câm miệng." Nicole và Lý Tuyết Tình cũng lúc hét lên với Lâm Trạch Dương .
Lâm Trạch Dương biết bây giờ đã không có cách nào nói chuyện, nên đành ngậm miệng, sau đó vươn tay lấy hoa quả, tự mình động thủ cơm no áo ấm.
"Không phải anh không thích ăn trái cây sao, tôi cực khổ chọn lựa từng quả một sau đó cắt rửa trái cây, tôi nhất định sẽ không cho người không biết thưởng thức nó ăn." Nicole đưa tay gạt đổ đĩa trái cây sang một bên.
"Tôi thích ăn trái cây." Lâm Trạch Dương không có cách nào nói ra suy nghĩ trong lòng mình, bởi vì Nicole hoàn toàn không để ý đến anh, cô rõ ràng không có ý muốn nghe anh nói chuyện.
Lâm Trạch Dương chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đưa tay lấy cốc sữa chua bên cạnh.
Lý Tuyết Tình đột nhiên cầm lấy sữa chua, sau đó trừng mắt liếc nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Đã lớn từng nào rồi, còn ăn nữa thì lấy sữa chua nào cho Manh Manh ăn?"
Lâm Trạch Dương nhìn về phía Lý Tuyết Tình lại nhìn về phía Nicole, anh chỉ cảm thấy não mình bắt đầu đau, cảm giác cả người đều không tốt.
Tiếp đó bầu không khí trong nhà cứ lặp đi lặp lại như vậy, sau khoảng thời gian ngắn ngủi ngập tràn hạnh phúc, trong lúc nhất thời lại âm trầm đến đáng sợ.
Đây chính là nguyên nhân Lâm Trạch Dương vừa muốn về nhà, lại vừa không muốn về nhà.
Sự thật là Lý Tuyết Tình và Nicole, hai người con gái này đều bị bệnh tâm thần đấy!
Trong khoảng thời gian ngắn, để cho Lâm Trạch Dương cảm giác mình là đế vương, sau đó lại để cho Lâm Trạch Dương cảm thấy mình là một cô nhi bị vứt bỏ. Lúc thì trên trời lúc thì dưới đất, anh thật sự rất không thoải mái!
"Qua vài ngày nữa người đại diện của tôi sẽ tới Hoa Hạ, đến lúc đó sẽ chính thức ký kết hợp đồng với anh, lúc đó tôi cũng coi như là người của anh, anh nhất định phải đối xử tốt với tôi đấy có biết không?"
Buổi tối, Nicole nói tin tức mình nghe được cho Lâm Trạch Dương nghe.
Chuyện này thật sự làm cho Nicole rất vui vẻ, cô lén tới Triệu Lâm Trạch Dương là bởi vì cô rất thích Lâm Trạch Dương, nhưng cô cũng biết mình không có khả năng ở lại nơi này trong một khoảng thời gian dài. Giờ thì khác rồi, bởi vì cô ấy làm việc nha.
Đương nhiên, vì chuyện này Nicole cũng đã cãi nhau với người đại diện một trận. Bởi vì Nicole muốn phí quảng cáo rất thấp, cực kỳ thấp, thấp đến mức khiến người đại diện muốn phát điên.
Một minh tinh đẳng cấp quốc tế như Nicole, tùy tiện chọn một cái quảng cáo làm người phát ngôn thì có cái nào không phải hàng ngàn vạn, thế mà bây giờ Lâm Trạch Dương chỉ trả tượng trưng cho trăm vạn.
Một trăm vạn này là Triệu Vũ Yên cuối cùng cũng tranh thủ được, nếu là ý của Lâm Trạch Dương, nói thẳng ra chính là, dù sao tất cả mọi người cũng đã quen biết nhau như vậy, thu tiền không phải có vẻ rất khách khí sao?
Khi đó, Nicole cũng liên tục gật đầu. Vì thế, Triệu Vũ Yên rất hoảng sợ, cô thiếu chút nữa cho rằng Nicole lúc đó chẳng qua chỉ là một người lớn lên giống với Nicole mà thôi.
Lâm Trạch Dương gật đầu, bộ dáng chẳng hề để ý.
Nicole cũng không phải quá để ý, cô nói: "Anh biết là được rồi, ngày mai bọn họ có lẽ cũng đã đến, chờ bọn họ nghỉ ngơi một ngày, chúng ta chính thức tuyên bố tin tức này đi."