Cách Tiểu Hoa mở ba lô không có vấn đề gì, rất phù hợp với dáng vẻ sinh viên của cô ấy.
Nhưng Lâm Trạch Dương lại nhìn thấy trong ba lô của Tiểu Hoa có một xấp tiền màu đỏ, đại khái là khoảng năm nghìn tệ, số tiền này đối với Lâm Trạch Dương mà nói chắc chắn không nhiều, nhưng đối với Tiểu Hoa thì chắc chắn là một con số lớn!
Quan trọng hơn, vừa rồi Lâm Trạch Dương đã nhìn thấy ánh mắt của Văn Ca ngồi bên cạnh đột nhiên sáng lên.
Tất nhiên, những điều này chưa đủ để giải thích bất cứ thứ gì, đa số mọi người đều sẽ ít nhiều cảm thấy phấn khích khi nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy…
Tiếp theo, ba người bắt đầu chơi bài.
Văn Ca có vẻ không may mắn lắm, hắn luôn thua cuộc. Tiểu Hoa rất vui mừng, búng vào trán Văn Ca nhiều lần.
Mọi chuyện xoay chuyển, Văn Ca cuối cùng cũng thắng được một ván, chuẩn bị đưa tay búng lên trán Tiểu Hoa.
Lâm Trạch Dương không khỏi nhướng mày, nắm lấy cổ tay Văn Ca trước khi hắn ra tay.
Trong phút chốc, Lâm Trạch Dương có thể cảm nhận được Văn Ca không có chút kinh ngạc nào, bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, một nguồn năng lượng bắt đầu lưu chuyển trong cánh tay của hắn.
Nhưng cuối cùng, nguồn năng lượng này không lan rộng ra mà nhanh chóng biến mất không dấu vết. Văn Ca nhìn Lâm Trạch Dương với ánh mắt khó hiểu.
“Cô ấy là con gái mà phải không? Văn Ca ơi, xin đừng bắt nạt con gái người ta!” Lâm Trạch Dương ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, sau đó mỉm cười nhìn Văn Ca, giống như bất kỳ chàng trai trẻ nào khác đều trân trọng vẻ đẹp của phụ nữ và tỏ ra ga lăng khi cần thiết.
Văn Ca cũng cười, nói: “ Đúng vậy, cậu trai trẻ nói rất đúng! Chỉ là do tôi chơi game giỏi quá nên có hơi phấn khích thôi đó mà, haha!”
“Không sao cả, anh có nguyện ý nhận thua không?” Tiểu Hoa vội vàng nói.
“Quên đi, tạm thời tôi sẽ nghỉ chơi, tôi đã chơi được một lúc lâu như vậy rồi!” Văn Ca vội vàng xua tay, như thể hắn thật sự rất mệt mỏi.
Tiểu Hoa không nói gì. Kể từ đó, ba người lại rơi vào im lặng.
Lâm Trạch Dương liếc nhìn Văn Ca, nguồn năng lượng vừa rồi trên cánh tay của Văn Ca tuyệt đối không phải là do Lâm Trạch Dương tưởng tượng. Nói cách khác, vị Văn Ca thoạt trông có vẻ bình thường này thực ra lại là một cao thủ ẩn danh, người thậm chí còn có khả năng thành thạo tuyệt chiêu Nhất thốn quyền cũng nên!
Nghĩ tới đây, Lâm Trạch Dương lại lần nữa nhìn sang bên trái, nhìn lão già tựa hồ đi lại rất khó khăn kia... Chuyến tàu này dường như đã trở nên thú vị hơn một chút rồi thì phải? Anh ta chỉ không biết liệu những người này là tình cờ có mặt trên chuyến tàu này hay họ đến chuyến tàu này vì có mục đích nào khác!
Nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ vừa rồi Lâm Trạch Dương ra tay ngăn cản Văn Ca cũng không phải hoàn toàn là vì thương hoa tiếc ngọc, mà là bởi vì Lâm Trạch Dương cảm nhận được một loại khí tức kỳ quái trên người hắn, cho nên mới ra tay ngăn cản.
Tất nhiên, hiện tại vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra. Lâm Trạch Dương tin rằng nếu thật sự có vấn đề thì sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi.
Một lúc sau, Tiểu Hoa lại lục lọi ba lô, sau đó cô ấy lấy từ trong đó ra một chiếc túi màu đen và nhét chiếc túi ấy vào túi quần.
Sau đó nữa, Tiểu Hoa đứng dậy, nói với Lâm Trạch Dương và Văn Ca: “ Tôi đi vệ sinh một lát, hai người giúp tôi giữ balo với nhé. Cảm ơn rất nhiều.”
Lâm Trạch Dương và Văn Ca không thể không gật đầu đồng ý.
Tiểu Hoa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía trước.
“Tôi thấy có chút không yên tâm. Em trai, cậu ở chỗ này trông chừng một chút nhé?” Vừa nói, Văn Ca cũng từ chỗ ngồi đứng dậy.
Lâm Trạch Dương gật đầu, ngồi yên không nhúc nhích.
Đương nhiên, hành động vừa rồi của Tiểu Hoa không thể qua mắt được Lâm Trạch Dương, Tiểu Hoa cho xấp tiền vào chiếc túi màu đen rồi mới ra ngoài.
Và bây giờ Văn Cao đã đi theo Tiểu Hoa, hắn muốn sở hữu số tiền đó.
Đột nhiên, Lâm Trạch Dương cảm thấy mắt mình tối sầm lại, có vẻ như đoàn tàu đang tiến vào một đường hầm…
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước nhanh về phía phòng tắm.
“Đừng có chen lấn, ở đây còn có người.” Lâm Trạch Dương vừa đi đến bên cạnh phòng tắm liền nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa.
Hóa ra vừa rồi đã có rất nhiều người đợi ở bên ngoài phòng tắm, còn có một số người chưa mua được vé ngồi đang đứng ở đó, nên lúc này nơi này đang rất đông đúc hỗn loạn.
Mặc dù lúc này không có ánh sáng nhưng Lâm Trạch Dương vẫn có thể nhìn rõ hình ảnh sau khi tập trung khí lực vào mắt.
Trong cái nhìn của Lâm Trạch Dương, Văn Ca đang chen vào phía sau đám người, một tay đã thọc vào túi quần của Tiểu Hoa.
Lâm Trạch Dương bước nhanh về phía trước và tình cờ nắm lấy tay của Văn Ca bằng một tay.
Vào lúc đó, Lâm Trạch Dương cảm thấy bàn tay của mình đột nhiên sưng lên, có một lực được được giải phóng ra ngoài, muốn hất tay Lâm Trạch Dương ra.
Đúng như dự đoán, Văn Ca này là một cao thủ võ thuật và biết làm chủ sức mạnh của bản thân. Bàn tay của Văn Ca không sưng lên, nhưng có khí từ trong tay tỏa ra.
Lâm Trạch Dương không kịp cảnh giác, liền bị hất tay ra.
Tay của Văn Ca tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng bàn tay vừa bị hất ra của Lâm Trạch Dương lập tức đi theo hắn như một cái bóng, lại nắm lấy tay Văn Ca. Văn Ca muốn dùng lại tuyệt chiêu của mình nên lại dùng sức hất tay Lâm Trạch Dương ra. Lần này Lâm Trạch Dương đã đề phòng, chỉ cần một cái búng tay là có thể dễ dàng hóa giải sức mạnh của Văn Ca.
“A!” Văn Ca không khỏi hét lên một tiếng, vô thức thu tay lại.
Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng đẩy người trước mặt ra, người đó lập tức đè lên người Văn Ca, ngăn cản tốc độ đuổi theo của Văn Ca.
Lâm Trạch Dương làm xong tất cả những chuyện này mới đi trở về, vừa mới đánh gãy cổ tay Văn Ca, tin tưởng Văn Ca sẽ không làm gì Tiểu Hoa nữa. Nếu Văn Ca sợ hãi, hắn sẽ không dám làm gì trên tàu nữa, bằng không hắn sẽ lại đi tìm Lâm Trạch Dương, người vừa mới ra tay động thủ với hắn.
Lâm Trạch Dương đi về phía toa tàu của mình.
Khi Lâm Trạch Dương đi ngang qua một địa điểm, anh ta đột nhiên phát hiện ra dưới chân có thêm một cây gậy.
Trong lòng Lâm Trạch Dương không khỏi hoài nghi, nhưng anh vẫn tiếp tục đi về phía trước, sau đó anh ta vấp phải một cây gậy khác, suýt chút nữa đã ngã lăn ra đất.
“Cái quái gì thế này?” Lâm Trạch Dương nhịn không được chửi rủa một tiếng, quay đầu lại nhìn.
Sau đó, Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, ổn định tâm thế, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Lâm Trạch Dương khẽ cong khóe môi, thầm nói trong lòng: “Thật thú vị.”
Lão già giơ cây gậy mà Lâm Trạch Dương vừa vấp ngã ra, Lâm Trạch Dương cũng để ý thấy lão già ấy đang nhìn mình.
Lâm Trạch Dương cảm thấy lão già này trong bóng tối hẳn là có thể nhìn rõ ràng hết thảy, cho nên ông ta mới cố ý làm như vậy.
Lâm Trạch Dương không biết lão già này là ai, cũng như là lão ta muốn làm gì.
Lâm Trạch Dương biết rằng mình vẫn sẽ ở trên chuyến tàu này trong vài giờ nữa. Dù sao thì anh ta cũng không có gì để làm, vậy tại sao không tham gia một trò chơi nhỉ?
Vì vậy, Lâm Trạch Dương cố ý giả vờ như không nhìn thấy gì, giấu đi thực lực của mình một thời gian ngắn để xem xem rốt cuộc là những người này muốn làm gì.