Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Không phải chỉ là đút sữa thôi sao?

“King? King là đứa nào? Trong bảng xếp hạng lính đánh thuê tôi chưa bao giờ thấy qua cái tên này. Jaguar, chẳng lẽ vì cậu vô năng nên cậu đang tìm cớ sao?” Trên mặt Shawell lộ ra vẻ không vui, cảm thấy Jaguar đang lừa ông ta.

Jaguar cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Shawell xuất hiện vẻ khinh bỉ. Đối với một lính đánh thuê chuyên nghiệp như Shawell, anh ta sẽ không bao giờ làm ra hành vi vô lễ này đối với cố chủ, quả thực không thể tưởng tượng được, nhưng cái tên Shawell này thật sự quá ngu ngốc.

“Mấy năm trước, giới lính đánh thuê từng tổ chức một hoạt động quy mô lớn, gần như tất cả các quân đoàn lính đánh thuê lớn mạnh đều tham gia. Đó là một cuộc chiến sinh tử, được tổ chức tại một khu rừng rậm ở Amazon.

Mà lúc ấy xuất hiện một tiểu đội tên là Shadow, nhân số không nhiều lắm, trang bị vũ khí quả thực đơn giản đến mức nực cười, mỗi người chỉ mang theo một con dao găm, mà thủ lĩnh của bọn họ lại đi tay không.

Lúc ấy, tất cả mọi người cho rằng này tiểu đội tới là để diễn hài, đại khái chỉ cần tiến vào rừng, không cần khác các lính đánh thuê khác ra tay, bọn họ đã chết.

Lúc ấy, tôi còn coi như là có một chút thực lực, đã có thể tiến vào bảng xếp hạng lính đánh thuê, tự cho rằng bản thân mình cũng có thể tranh giành một thứ hạng tốt.

Nhưng những chuyện xảy ra kế tiếp khiến cả đời tôi đều không thể quên được.

Đó là một vụ tàn sát

Một cuộc tàn sát của tiểu đội Shadow.

Mỗi một thành viên của Shadow đều như ma như quỷ, bọn họ đi đường không phát ra âm thanh, chỉ bằng ánh mắt thôi cũng đủ để giết người

Mà thủ lĩnh của bọn họ chính là Diêm Vương dưới địa ngục.

Ngày hôm đó, tất cả những tên ngạo mạn mắt cao hơn đầu tự cho mình là đúng, toàn bộ đều tập trung tại một mảnh đất trống, tất cả bọn chúng đều run bần bật quỳ gối trên mặt đất

Vì sao? Là bởi vì tiểu đội Shadow kia.

Cuối cùng kết quả là gì? Ban tổ chức muốn trao giải cho đoàn đội ưu tú nhất, đó là vinh quang lớn nhất đối với những người lính đánh thuê, cho dù có chết cũng muốn chạm đến vinh quang đó, hơn nữa sau đó còn có những phần thưởng rất phong phú. Nhưng…

Nhưng không có một đoàn đội nào dám tiến lên phía trước, đừng nói quán quân, cho dù là á quân, hay top 3, đều không có người nào dám tiến lên để lĩnh cái vinh quang mà bất kỳ người lính đánh thuê cũng muốn cướp đoạt kia, cuối cùng ngay cả một người cũng không chọn được. Vì sao?

Bởi vì tiểu đội Shadow kia, bởi vì người đàn ông tên là King kia.”

Jaguar cực kỳ kích động, lời nói phát ra như hét lên, sắc mặt trở nên ửng hồng, toàn bộ cơ thể đều phát run.

Shawell cũng ngây ngẩn cả người, những lời kể này thật sự quá mức kinh hãi thế tục, nếu người kể không phải là Jaguar mà ông ta vô cùng tin tưởng, thì ông ta nhất định sẽ cho rằng chuyện này là bịa đặt.

Người đàn ông tên là King kia thật sự mạnh như vậy sao?

Shawell đột nhiên nhớ tới gương mặt xinh đẹp không gì sánh được kia của Tần Quân Dao, lập tức nắm chặt tay lại, rõ ràng là trong lòng ông ta vẫn không muốn từ bỏ Tần Quân Dao, nhưng có cái tên King kia…

“Đáng ghét.” Shawell đập mạnh một cái lên bàn.

Mấy năm trước anh ta đột nhiên xuất hiện trong giới lính đánh thuê, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quét ngang toàn bộ giới lính đánh thuê, để lại vô số truyền thuyết, nhưng người đàn ông được người khác xưng tụng như thần kia, lúc này đang nằm trên sô pha, một tay đang ngoáy mũi, vẻ mặt vui vẻ nằm xem TV, cười hớn hở như một tên ngốc.

Lâm Trạch Dương kích động, nhịn không được mà đưa tay che vị trí trên ngực, trên mặt toàn là lo sợ, thoạt nhìn giống như đã chịu một sự kinh hãi nào đó.

Thật không biết người này có phải là người trước kia tùy tiện huýt sáo vung súng một cái là có thể đoạt mạng một tên sát thủ cấp S hay không.

“Mẹ ơi, mẹ, oa oa…” Đột nhiên có tiếng khóc vang lên.

Lý Tuyết Tinh bước ra cùng với gương mặt đáng thương trải đầy nước mắt của Manh Manh, trên mặt cô ta tràn ngập sự bất đắc dĩ.

Lâm Trạch Dương giật mình nhảy dựng lên từ trên sô pha, người đã từng bị mấy chục khẩu súng chĩa vào mặt cũng không đổi sắc, thế nhưng nay lại luống cuống chân tay với một đứa bé, nói: “Làm sao vậy, làm sao vậy.”

Gương mặt Lý Tuyết Tinh cũng hiện lên vẻ khó xử, gãi đầu nói: “Cũng không biết đứa nhỏ này bị làm sao, đột nhiên khóc lên, tôi dỗ thế nào hống cũng không được, cứ muốn đòi mẹ.”

Lâm Trạch Dương đột nhiên nảy ra một ý, ánh mắt anh sáng lên, nhìn chằm chằm vào ngực Lý Tuyết Tinh, hỏi dò: “Đứa nhỏ có phải đói bụng hay không? Hay là cô đút sữa cho con bé đi, cô chắc là có thể đút no Manh Manh đúng không?”

Gương mặt xinh đẹp của Lý Tuyết Tinh lập tức đỏ lên như trái táo, thoạt nhìn rất khiến người ta muốn cắn một miếng. Người này sao lại vẫn không biết lựa lời mà nói như vậy, không biết ngại sao?

Lý Tuyết Tinh trợn trắng mắt, liếc Lâm Trạch Dương một cái, nói: “Tôi đã sinh con bao giờ đâu, làm sao mà có sữa được.”

Lâm Trạch Dương gãi đầu, nói: “Vậy sao ngực cô lớn vậy, thật sự không có sao? Đừng có lừa tôi.”

Lý Tuyết Tinh cắn chặt môi, mặt sắp chín tới nơi rồi, cô ta tức giận nói: “Không có.”

Nếu là người khác nói như vậy, Lý Tuyết Tinh đã sớm tát cho người đó mấy cái, ngực của con gái nhà người ta mà cũng dám lấy ra đùa giỡn, đúng là không biết xấu hổ.

Lâm Trạch Dương làm việc cho quán bar của Lý Tuyết Tinh được nửa năm, anh tiếp xúc rất nhiều với Lý Tuyết Tinh, bất tri bất giác, Lý Tuyết Tinh phát hiện bản thân đã thích Lâm Trạch Dương. Thích một người, đương nhiên cũng chỉ coi những lời này như lời tán tỉnh, cô ta chẳng những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy đây là quá trình tiến triển tình cảm.

Đây cũng là lý do mà Lý Tuyết Tinh đối xử tốt với Manh Manh đột nhiên được Lâm Trạch Dương mang về, nếu không thì sẽ không có người phụ nữ nào tùy tiện đổi xử tốt với đứa con của nhà người khác.

Đang lúc hai người xấu hổ không biết phải làm sao, cửa phòng Lâm Trạch Dương mở ra, Tần Quân Dao đi ra.

Sau khi nghe được tin tức mà Ely báo cho, tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Tần Quân Dao cũng đã được thả xuống, tâm tình cô tốt lên không ít, trên mặt còn mang theo nụ cười, cô đang nghĩ xem sắp tới có nên cho Lâm Trạch Dương một thái độ tốt hay không.

Lâm Trạch Dương lập tức sáp tới nói với Tần Quân Dao: “Nè, cô có sữa đúng không? Nhanh nhanh đi đút sữa cho Manh Manh đi, nhìn ngực cô có vẻ cũng không nhỏ, hẳn là sẽ không khiến Manh Manh bị đói.”

Thật ra mà nói, phương thức nói chuyện của Lâm Trạch Dương thật sự rất khó để người khác tiếp thu, hơn nữa lúc người này nói chuyện, còn nhìn chằm chằm vào ngực của Tần Quân Dao, bộ dáng là cái kiểu cực kỳ nghiêm túc.

Tần Quân Dao lập tức giật mình, sau đó tâm tình tốt lập tức bay sạch ra vũ trụ, lạnh lùng mà nhìn thẳng vào Lâm Trạch Dương, không cần so đo với anh ta, không cần so đo với anh ta, anh ta chỉ là một tên lưu manh mà thôi.

Tần Quân Dao tự nhủ trong lòng mình như thế.

“Cô còn thất thần làm gì? Không phải chỉ là đút sữa thôi sao? Tôi không phải con nít, không cướp uống đâu, nhanh đi đút sữa cho Manh Manh đi.” Lâm Trạch Dương thúc giục.

Tần Quân Dao cảm thấy có lẽ mình sẽ không chết trên tay những tên sát thủ kia, nhưng chắc chắn sẽ chết trên tay cái tên Lâm Trạch Dương này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK