“Đây chỉ là một quyền pháp mà thôi, không cần phải làm mọi thứ căng thẳng làm gì. Đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì, ông có thể nhìn rồi đột phá thì đây chính là may mắn của ông, người khác cũng không thể nói được gì ông.”
Lâm Trạch Dương nhịn không được mà phất tay nói với lão Cố, dáng vẻ của anh hoàn toàn là không để tâm. Dù sao quyền pháp mà Lâm Trạch Dương vừa triển khai chỉ là một phần nhỏ trong công pháp anh lấy được ở Ai Cập, thậm chí anh còn chưa luyện được phần cốt lõi. Lão Cố muốn từ công pháp kia mà biết được hết kĩ năng quyền pháp của anh là không thể nào.
Quan trọng hơn là Lâm Trạch Dương biết rằng quyền pháp kia không phải ai cũng học được, cách vận hành khí lực và vận hành công pháp bình thường không giống nhau. Lâm Trạch Dương sau khi có được công pháp thì đã vô tình hít phải một ít sương, điều này khiến cho cơ thể của anh dần có một số thay đổi.
Mà những thay đổi này là gì cho đến nay Lâm Trạch Dương vẫn như cũ không rõ, anh chỉ có thể khẳng định rằng nhờ có những thay đổi này mà anh có thể luyện được công pháp này.
Nhìn lão Cố có vẻ rất kích động, mở miệng ra như muốn nói cái gì nhưng nhất thời ông lại không biết nói gì cho phải.
Cuối cùng, lão Cố lùi lại một bước, cúi đầu thật sâu trước Lâm Trạch Dương, nói rằng: “Đại ơn không thể nói ra thành lời, tôi sẽ không còn là ông già phế vật như trước nữa, về sau chỉ cần Lâm Trạch Dương cậu cần gì lão già tôi sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ.”
Lâm Trạch Dương lại một lần nữa phất tay, sau đó đột nhiên anh nghĩ đến chuyện gì, vội vàng quay sang hỏi: “Lão Cố, lần trước tôi nghe ông nói, tôi hình như là tông sư gì đó. Thật ra tôi mới quay về Hoa Hạ không lâu trước đây, vẫn chưa tiếp xúc với những người luyện võ chân chính, ông có thể giảng giải giúp tôi được không?”
Lão Cố nhìn Lâm Trạch Dương, không khỏi gật đầu, chẳng trách Lâm Trạch Dương làm người lại chân thành, lương thiện, chính trực, lại có tình yêu như vậy. Hoá ra anh luôn coi bản thân mình là người bình thường.
Lão Cố ngẫm nghĩ rồi nói: “Ở Hoa Hạ chúng ta thật ra không còn phân biệt đẳng cấp võ đạo khắt khe như trước nữa, rất nhiều người tự xưng là tông sư, hay là được người khác tôn kính gọi bọn họ là tông sư. Nhưng thật ra thế giới này làm gì có nhiều tông sư như vậy. Ngay cả người mới đột phá là tôi cũng cách tông sư một khoảng rất xa.”
Nói đến đây, lão Cố không thể không ngừng lại, lại xúc động lần nữa, sau đó nói tiếp: “Cậu cũng biết khí lực đúng không? Bây giờ ở Hoa Hạ, những người có thể vận hành khí lực đều sẽ được coi là tông sư. Nhưng thật ra, đây mới chỉ là nhập môn võ đạo mà thôi. Mà một tông sư thật sự phải giống như cậu. Ngắt lá ném hoa là có thể giết người, sức lực trong cơ thể có thể được giải phóng, chỉ cần khí lực cũng có thể giết người. Đây mới là tông sư chân chính, có thể biến lật tay thành mây che mưa và quyết định được sống chết của con người.”
Lão Cố nói tới đây thì mắt ông sáng lên, phát ra ánh hào quang mãnh liệt, đây chắc hẳn là mục tiêu cả đời mà ông theo đuổi. Trước khi gặp Lâm Trạch Dương, ông cho rằng đây chỉ là một truyền thuyết, bản thân sẽ không bao giờ có khả năng đạt được. Vậy mà vừa rồi vì Lâm Trạch Dương mà ông có thể đột phá, lại nhìn Lâm Trạch Dương là một người trẻ tuổi vậy mà đã là một tông sư, lão Cố không khỏi cảm thấy hồi xuân.
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà âm thầm gật đầu, hoá ra đây mới chính là tông sư. Mà cấp bậc được gọi là tông sư này chỉ mới là cấp một của công pháp của anh mà thôi.
Như vậy có thể thấy rằng quyển công pháp anh vô tình nhặt được kia thật sự rất lợi hại. Tổng cộng có ba cấp, hiện tại bản thân anh mới luyện xong cấp một mà đã trở thành tông sư, vậy nếu anh tiếp tục tu luyện và đột phá thì sẽ là trở thành thần thoại gì đây?
Mà Lâm Trạch Dương bây giờ đã sắp đột phá xong tầng thứ nhất, vậy thì đến lúc đó nên gọi anh là gì, gọi là tồn tại vượt xa tông sư sao?
Đương nhiên Lâm Trạch Dương cũng không nói chuyện này với lão Cố, nếu không có lẽ lão Cố sẽ lấy một bìa đậu phụ ném chết anh mất. Bản thân ông còn đang theo đuổi cảnh giới tông sư, vậy mà người trẻ tuổi hơn ông là Lâm Trạch Dương đã chuẩn bị để đột phá nốt cảnh giới tông sư rồi.
Tiếp theo đó, lão Cố và Lâm Trạch Dương lại nói về võ đạo của Hoa Hạ, nói đến một số chuyện và một số người. Hai người bọn họ trò chuyện mà không để ý, bất tri bất giác thời gian đã qua đi.
Đột nhiên, Lâm Trạch Dương đứng dậy, mặt biến sắc và nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của Lâm Trạch Dương, lão Cố cũng khẩn trương mà nói: “Có chuyện gì vậy, cậu có cần tôi giúp gì không? Tôi lập tức tập hợp người của hiệp hội võ thuật tới hỗ trợ cho cậu.”
Lâm Trạch Dương gật đầu rồi nói: “Thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi. Tôi vậy mà lại quên mất con gái đã tan học, bây giờ tôi phải ngay lập tức đi đón con gái đây.”
Lâm Trạch Dương vừa nói vừa hoảng sợ chạy ra khỏi biệt thự. Rất nhanh anh lại chạy về, Lâm Trạch Dương gấp đến độ quên mất cả lái xe đi.
Lão Cố nhìn thấy cảnh này, không thể không sững người ngây ngốc. Đây chính là Lâm Trạch Dương, người trẻ tuổi đã đạt đến cảnh giới tông sư mà ở Hoa Hạ dường như không có đối thủ sao? Chuyện được gọi là chuyện lớn làm lão Cố tưởng chừng Lâm Trạch Dương đang gặp phải khó khăn và phải đối mặt với phiền phức khủng khiếp ví dụ như là bị kẻ thù truyền đời đuổi giết hóa ra là quên đón con gái tan học sao? Cuối cùng lão Cố chỉ có thể lắc đầu, thở dài một hơi.
Khi mà Lâm Trạch Dương đi đến lớp học bổ túc, tất cả học sinh và phụ huynh đều đi về hết rồi.
Lâm Trạch Dương vội vàng đi vào phòng làm việc. Mặc dù anh chưa từng đưa đón Manh Manh nhưng anh xem phim thì thấy trẻ nhỏ lúc ba mẹ đến đón muộn hay tưởng rằng ba mẹ không cần mình nữa và sẽ khóc đến mức ngất xỉu.
Nghĩ vậy nên Lâm Trạch Dương có chút gấp gáp. Không nghĩ rằng lúc anh vào phòng làm việc của Sở Sở lại nhìn thấy Manh Manh đang cười vui như hoa.
Sở Sở vẫn luôn chơi với Manh Manh, hai cô trò đang chơi xếp hình với nhau. Người khí chất tràn đầy như cô giáo Sở Sở lại đang ngồi xổm trên nền đất, giống như đứa trẻ mà không để ý đến hình tượng của mình, ở đó khoa chân múa tay với Manh Manh.
Không thể không nói, giây phút ấy nhìn Sở Sở có chút không được lịch sự, thậm chí tóc cô ấy cũng có chút rối bời, nhưng mà Sở Sở vẫn rất đẹp, cả người toát ra cảm giác thân thiết, giống như tiên nữ hạ phàm. Cô ấy giống như màu sắc sạch sẽ trong một thùng thuốc nhuộm lớn, mang lại cho người ta cảm giác rất thoải mái.
“Cảm ơn cô, Sở Sở. Hôm nay tôi hiểu lầm cô rồi, cô là một cô giáo rất xuất sắc, xứng đáng với mọi sự kính phục của người khác. Sự ngưỡng mộ của tôi đối với cô như sóng trào dâng, cô là cô giáo vĩ đại nhất tôi từng gặp.” Lâm Trạch Dương chân thành nhìn cô giáo Sở Sở rồi nói.
Sở Sở có chút ngại ngùng, cô ấy chưa từng được ai khen thẳng thắn như vậy, đặc biệt là Lâm Trach Dương, người cho cô cảm giác không tính là đặc biệt tốt bụng.
Sở Sở ngại ngùng đáp lại: “Nào có chứ, đây là việc mà tôi nên làm.”
Lâm Trạch Dương lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Đây là cô nói đấy nhé, tôi cũng không có ép buộc cô. Vậy nên cô đừng có mà tìm tôi đòi thêm tiền, tôi cũng không bắt cô phải tăng ca, lời cô vừa nói tôi cũng đã ghi lại rồi. Cô đừng hòng tống tiền được tôi.”
Lâm Trạch Dương vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, lắc lắc trước mặt Sở Sở.
Nhìn ghi âm ở trên điện thoại của anh, Sở Sở cảm thấy cả người đều không khoẻ.