Trần Bá Trực thật sự bị đe dọa.
Cảnh sát đến nhà của Trần Bá Trực trong thành phố, phát hiện bên trong nhà hỗn loạn, bàn trà ở phòng khách bị đập vỡ nát hết, sofa thì xiêu vẹo lộn xộn, còn có thể thấy loáng thoáng máu ở một số chỗ trong nhà. Ban đầu bên cảnh sát không định công khai xử lý vụ án này, thế nhưng không biết là ai đã làm lộ tin tức này lên trên mạng xã hội.
Trí tưởng tượng của cộng đồng mạng đều rất phong phú, những chuyện kỳ quái vượt qua cả trí tưởng tượng của bọn họ được thêu dệt bằng một thứ logic cực kỳ rõ ràng, huống chi loại chuyện như thế này càng không cần phải dùng trí tưởng tượng, sự thật không phải đã được phơi bày ra trước mắt rồi sao?
Hôm qua chẳng phải Trần Bá Trực đã mở họp báo rồi sau đó có một bài đăng được chia sẻ lại sao? Dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu được chuyện này nữa là dùng não!
Trần Bá Trực bị Lâm Trạch Dương uy hiếp bắt rời khỏi giới giải trí, Lâm Trạch Dương quả nhiên là kẻ cuồng bạo lực, còn có quan hệ với cả thế lực đen tối!
Chiều ngày hôm nay, khi Trần Bá Trực vừa rời khỏi cục cảnh sát đã bị nhóm phóng viên bao vây. Những phóng viên này cũng không biết là đã nghe tin ở đâu mà lại đến tập trung ở ngay trước cục cảnh sát.
“Trần Bá Trực, ông có thể nói thêm một vài quan điểm của ông trong sự việc lần này được không, ông rời khỏi giới giải trí thật sự là do bị uy hiếp sao?”
“Trần Bá Trực ông có sợ không? Ông sẽ cúi đầu trước thế lực đen tối chứ? Ông có cảm thấy việc mà ông làm rất hèn nhát không? Ông có nghĩ rằng ông đang khuyến khích nếp sống hèn nhát như vậy không?”
“Trần Bá Trực, chuyện này có liên quan đến Lâm Trạch dương không?”
Những câu mà phóng viên hỏi ra càng ngày càng không kiêng dè, mãi sau thậm chí còn đem cả tên của Lâm Trạch Dương nói thẳng ra.
Trần Bá Trực lộ ra dáng vẻ mệt nhọc nhìn vài người phóng viên, dáng vẻ như thể muốn nói nhưng lại do dự, sau đó thở dài nói với tất cả phóng viên: “Các vị, tôi không bị ai uy hiếp cả! Cảm ơn mọi người đã quan tâm, haizz!”
Nói đến đây, Trần Bá Trực lắc đầu bước đi về phía bên cạnh, để trợ lý và vệ sĩ chặn đám người lại, bước vào trong xe và nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tất cả phóng viên cố gắng đuổi theo nhưng Trần Bá Trực đi quá nhanh và đột ngột, cho nên không có ai đuổi kịp, chỉ có thể liên tục ấn nút chụp, chụp lại bóng dáng hiu quạnh của Trần Bá trực trước khi lên xe.
Không cần dùng não để suy nghĩ, trên mạng lại nổi lên một đợt rầm rộ, những lời chửi mắng Lâm Trạch Dương nhất định sẽ lại tiếp tục.
“Thật đúng là làn sóng này nối tiếp làn sóng khác! Lâm Trạch Dương, sao anh đắc tội nhiều người thế? Bây giờ rõ ràng là đang có người muốn hãm hại anh, cho nên mới cố tình sắp xếp mọi chuyện giúp cho Trần Bá Trực. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Triệu Cẩn Du bây giờ đã không còn kích động như lúc trước nữa, thế nhưng vẫn không thể không cảm thấy bất lực trước những chuyện này.
Lời đồn có liên quan đến Lâm Trạch Dương so với trước càng gay gắt hơn bao giờ hết bởi vì trong đoạn thời gian này, Lâm Trạch Dương đã gây ra rất nhiều chuyện, trở thành người nổi tiếng trên mạng xã hội.
Lâm Trạch Dương nhíu nhẹ đầu lông mày, nói: “Đúng là hơi phiền phức, không ngờ ông ta lại sử dụng loại thủ đoạn như vậy.”
Sắc mặt Triệu Cẩn Du trở nên bối rối, thật sự không còn cách nào, quan trọng là còn nghe Lâm Trạch Dương nói phiền phức, trước đây Lâm Trạch Dương còn chưa từng nói qua những lời như vậy. Đương nhiên, Triệu Cẩn Du cũng không phát hiện, khóe miệng Lâm Trạch Dương cong lên, mang theo sự mỉa mai và xem thường.
Tiếp đó, Lâm Trạch Dương vẫn ngồi trong văn phòng xem phim hoạt hình như thường, Triệu Cẩn Du vẫn tiếp tục giải quyết chuyện công ty, sau đó tan làm.
Trước khi tan làm, Triệu Cẩn Du nhìn Lâm Trạch Dương thật sâu một lát, không nhịn được mà lắc đầu nói: “Haizz, lần này không biết Lâm Trạch Dương có may mắn như lần trước không nữa? Nếu thật sự không được…”
Nói đến đây, Triệu Cẩn Du lại thở dài, bởi vì bây giờ cô thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết chuyện này cả.
Sau đó, Triệu Cẩn Du và Lâm Trạch Dương rời khỏi Kiều Lan Nữ.
Quán bar Nữ Hoàng là quán bar nổi tiếng nhất ở thành phố này, ngay cả khi đặt chỗ trước cũng chưa chắc đã có chỗ ngồi, bởi vì không khí ở đây rất sôi động cho nên thu hút rất nhiều người. Mà nguyên nhân chính khiến ở đây làm ăn rất phát đạt, là vì quán bar này có rất nhiều cô gái xinh đẹp hay ghé đến. Không thể không nói, ông chủ của quán bar Nữ Hoàng rất có đầu óc kinh doanh, lợi dụng nhiều phương pháp dụ dỗ nữ sinh đại học, người mẫu nữ, thậm chí còn có một số sao nữ tuyến 2 tuyến 3, đều được mời đến đây.
Cho nên, chỗ này tất nhiên là một thiên đường có thật mà đàn ông thường khao khát. Từng nghe nói, thậm chí có một số phú nhị đại muốn lấy được chỗ ngồi, một đêm phải bỏ ra tận vài triệu là chuyện bình thường.
Trần Hải và Tiền Minh là hai vị phóng viên từng trải trên thành phố này, dựa vào chút tiền lương ít ỏi của bọn họ, thậm chí thêm cả chút tiền kiếm được bên ngoài cũng không có đủ tư cách để vào quán bar Nữ Hoàng. Ngay cả điều kiện tối thiểu để trở thành khách hàng thường xuyên bọn họ cũng không có.
Có điều, những ngày này, Trần Hải và Tiền Minh hầu như ngày nào cũng có mặt ở đây.
Nhưng họ vậy mà có thể dụ dỗ được hai cô người mẫu xinh đẹp ở chỗ này. Nhìn vào thái độ của hai cô người mẫu đó khi đối xử với hai người họ là có thể biết bọn họ đã bỏ ra không ít tiền.
Nhận lấy ly rượu mà cô người mẫu niềm nở đưa cho, Trần Hải cười khà khà, nhìn Tiền Minh rồi nói: “Sao nào, chỗ này không tệ chứ? Sau này anh em chúng ta lại đến nâng cao tinh thần, muốn tới đây thì tới, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế!”
Tiền Minh cười tươi nói: “Vẫn là may mắn nhờ có anh Hải đề bạt. Lần này mọi việc đã xong, tổng biên tập chắc chắn cảm thấy rất hài lòng về anh, suy cho cùng thì những tài liệu quan trọng đều do anh bàn giao lại. Vị trí tổ trưởng này anh Hải chắc chắn có được!”
Trần Hải cười to, cũng không có ý khiêm tốn gì, nói: “Sau này vẫn còn phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều, về sau chúng ta cùng nhau làm việc, cùng nhau kiếm tiền rồi cùng hưởng thụ. Nói cho cậu nghe, trong cái nghề này, chúng ta mới là người lãnh đạo. Chúng ta muốn ai nổi tiếng thì người đó nổi tiếng, muốn hạ bệ ai thì người đó chắc chắn không sống được trong cái giới này.”
Hai cô người mẫu bên cạnh đều biết thân phận của bọn họ, cho nên mắt của bọn họ khi nhìn hai người ngày càng sáng, cho rằng đây có thể là cơ hội trở thành minh tinh nổi tiếng của mình. Nếu như có thể trở thành minh tinh thật, muốn bọn họ trả giá gì cũng không phải là không thể. Ít nhất thì trả giá một lần như vậy rồi đổi đời trở thành người nổi tiếng còn tốt hơn là ngày ngày uống rượu ở nơi này!
Nhìn thấy ánh mắt của hai cô người mẫu, nụ cười trên mặt Trần Hải càng sâu hơn, trải qua nhiều ngày nỗ lực, hai con khốn chết tiệt này cuối cùng cũng cắn câu rồi, tối nay không biết có thể vui vẻ không…
Tiếp đó, Trần Hải càng khẩn trương mời rượu hơn.
Rất nhanh, bốn người đã uống được kha khá.
Trần Hải giả vờ đi xuống dưới lầu một cách tự nhiên hơn cả cô người mẫu xinh đẹp kia, rồi đi về phía bãi đỗ xe. Tiền Minh hiểu ý, ôm lấy một cô người mẫu khác, sau đó cả bốn người cùng đi về phía bãi đỗ xe, chuẩn bị sẵn sàng để đi nhận một phần thưởng thật sự.