Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thay đổi nhanh nhanh chóng đến mức Lưu Uy không kịp đề phòng.

Vừa mới giây trước Lâm Trạch Dương khinh bỉ ông ta, ngay giây sau trên mặt anh đã tràn ngập tươi cười.

Giây trước Lâm Trạch Dương chính là người đàn ông quang minh chính trực, giây sau anh đã trở thành người đen tối hơn so với bất kì ai.

Khóe miệng Lưu Uy không thể không giật giật, ông ta đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Lâm Trạch Dương.

“Đợi tí nữa tôi sẽ giúp ông xem đồ. Nhưng nếu ông muốn tôi ra tay thì tôi sẽ lấy chín phần. Nể tình quan hệ giữa ông và tôi thân thiết, tôi sẽ giảm giá cho ông xuống còn tám phần. Không cần phải cảm ơn tôi đâu, tôi từ trước tới giờ vẫn luôn đối xử tốt với bạn bè bất kể mọi khó khăn, tuyệt đối sẽ không vì lợi ích mà trở thành người tư lợi.”

Lâm Trạch Dương nhìn vẻ mặt lẫm liệt của Lưu Uy như là người ta muốn ôm lấy ông ta mà khóc lớn.

Lưu Uy suýt chút nữa thì khóc. Vừa nãy Lâm Trạch Dương đã nói chia cho anh năm phần hóa ra chỉ là trong tình huống anh không phải ra tay. Lâm Trạch Dương không ra tay thì sao Lưu Uy phải chia cho anh một nửa chứ.

Lâm Trạch Dương mà ra tay thì sẽ lấy chín phần nhưng bởi vì Lâm Trạch Dương là người cực kì trượng tình trượng nghĩa với bạn bè nên anh chỉ lấy tám phần mà thôi. Chín phần và tám phần thì có khác gì nhau đâu cơ chứ, chuyện quái gì xảy ra vậy…

Nếu Lâm Trạch Dương không phải là Lâm Trạch Dương thì Lưu Uy cảm thấy bản thân ông ta có thể đâm người vừa nói ra câu ấy thành nghìn mảnh rồi vứt cho chó ăn.

Nhưng mà Lâm Trạch Dương lại là Lâm Trạch Dương, Lưu Uy chỉ có thể miễn cưỡng bản thân cười khổ. Thật sự mà nói, nếu có thể lôi kéo Lâm Trạch Dương thì cũng không cần lúc nào Lâm Trạch Dương cũng kè kè ở bên ông ta. Chỉ cần vào thời khắc quan trọng, Lâm Trạch Dương có thể xuất hiện là Lưu Uy cảm thấy bản thân mình lời rồi.

Một tông sư tràn đầy sức mạnh thì nói lên điều gì? Lưu Uy rõ ràng hơn ai hết.

Vậy nên Lưu Uy mang Lâm Trạch Dương đến tầng hai.

Trong mỗi phòng ở tầng hai đều có màn hình rất lớn, trong màn hình là hình ảnh quan sát dưới tầng một.

“Chúng ta chỉ cần xem ở đây là được rồi, đợi tí nữa Hoàng Chính và tên sát thủ kia giao dịch thôi. Tôi đã bố trí hết rồi. Nếu như tên sát thủ kia hiểu chuyện thì tôi đương nhiên sẽ không giết cô ta. Tôi cũng chỉ muốn có hàng mà thôi.”

Lưu Uy vừa nói vừa đứng lên, ông ta đi đến trước màn hình, chỉ tay vào điểm ở trên đó.

“Chỗ này, chỗ này và chỗ này tôi đã bố trí mai phục. Tôi đã đưa cho những người này súng ống và bọn họ cũng từng học qua khóa huấn luyện nghiêm khắc về việc ngắm bắn. Trong vòng một trăm mét là có thể bắn, trong vòng hơn mười mét đổ lại có thể bách phát bách trúng. Lâm Trạch Dương, cậu thấy tôi bố trí như thế nào?”

Lưu Uy vừa nói vừa nở ra nụ cười tràn đầy đắc ý.

Lâm Trạch Dương không thể không gật đầu nhẹ, cách bố trí của Lưu Uy coi như không tồi. Đã có ba điểm mai phục khiến người ta khó phát giác rồi, hơn nữa ba người kia cũng đều là cao thủ.

Dưới tình huống bình thường mà nói thì thật sự không có ai có thể vượt qua được. Chỉ là…

“Lưu Uy, sát thủ giao dịch với ông chắc chắn là kẻ ngốc rồi. Nếu không sao người này có thể đến một không gian khép kín như vậy để giao dịch, hơn nữa địa điểm giao dịch lại do ông chọn. Nói thật lòng, tôi không hiểu nổi có lý do gì để tên sát thủ lựa chọn một nơi như vậy để giao dịch với ông.”

Lâm Trạch Dương chân thành nhìn Lưu Uy.

Khóe miệng Lưu Uy không thể không co giật, ông ta vì lần giao dịch này mà tốn bao nhiêu công sức bố trí, ông ta còn nghĩ rằng bản thân làm tốt hết mức có thể rồi, không ngờ bây giờ Lâm Trạch Dương nói như vậy liền khiến sự chuẩn bị của ông ta giống như của một kẻ ngốc.

Quan trọng nhất, Lưu Uy phát hiện điểm thiếu sót mà Lâm Trạch Dương chỉ ra thực chất bản thân ông ta chưa từng nghĩ qua, hơn nữa đây còn là điểm chí mạng.

Rất đơn giản, rất trực tiếp, vậy nên rất chí mạng.

Đột nhiên Lưu Uy cảm thấy bản thân không có thiên phú làm hoàng đế của thế giới ngầm.

Đúng vào lúc Lưu Uy chán nản, tưởng rằng tên sát thủ kia sẽ không tới đây giống như lời Lâm Trạch Dương nói thì bên ngoài câu lạc bộ thế vậy mà lại có người đi vào.

Lâm Trạch Dương nhìn thấy có người đi đến, không nhịn được mà sửng sốt.

Đối lập hoàn toàn với vẻ mặt của Lâm Trạch Dương là Lưu Uy, Lưu Uy trực tiếp nhảy cẫng lên reo hò sung sướng như một đứa trẻ. Thế vậy mà lại có người đến rồi!

Sau khi Tần Tình đi vào bên trong câu lạc bộ, cô ta thực sự cảm thấy lo lắng không yên.

Lưu Uy, cái tên này ở trong thế giới ngầm của những thành phố xung quanh chính là đại danh của Diêm Vương. Ở những thành phố lân cận này không một ai dám trái với mệnh lệnh của ông ta.

Tần Tình biết người như vậy rất nguy hiểm. Chuyện đen ăn đen này không quá khó để xảy ra, nó giống như chuyện đói thì ăn, đây là một lẽ thường tình.

Nhưng bây giờ Tần Tình thật sự không còn lựa chọn nào khác. Tần Tình đã tập hợp ra một nhóm nhân viên khoa học, nhóm nhân viên này đều là những người giỏi nhất. Cho bọn họ một khoảng thời gian là bọn họ đã có thể nghiên cứu ra thứ khiến cho cả thế giới chấn động.

Trên thực tế, sau nhiều năm nghiên cứu, cô ta thật sự đã nhận lại được một loại thuốc là thuốc X. Loại thuốc này có thể tăng cường thể chất của con người lên rất nhiều lần nhưng thuốc X cũng có tác dụng phụ là ảnh hưởng tới cơ thể của con người, thậm chí là rút ngắn đi tuổi thọ của con người.

Nhưng bất kể là như thế nào, loại thuốc này cũng có thể coi là đột phá mang tính thời đại, có được nó sẽ có được giá trị ngoài sức tưởng tượng.

Vì để tiến hành nghiên cứu như thế này, Tần Tình đã đầu tư rất nhiều. Hiện tại có thể nói cô ta đã rơi vào trạng thái sức cùng lực tận.

Không lâu trước đó, thủ hạ của Tần Tình còn phản bội lại cô ta, điều này làm cho Tần Tình càng thêm quẫn bách.

Vậy nên bây giờ Tần Tình cần có một khoản tiền khổng lồ và chuyển nhượng phòng thí nghiệm, hơn nữa còn phải trả lương cho các nhân viên khoa học kia.

Mà người duy nhất trong những thành phố lân cận này có thể đáp ứng được điều kiện để bán thuốc X của Tần Tình chỉ có Lưu Uy.

Vì thế Tần Tình chỉ có thể đến đây.

Vừa vào bên trong câu lạc bộ, Tần Tình không thể không đánh giá bốn phía xung quanh, cô ta rất thận trọng, trên mặt lộ rõ vẻ cảnh giác.

Nhưng sau khi Tần Tình quan sát bốn phía xung quanh, cô ta không nhìn ra được điểm gì bất thường.

Điều này càng làm cho Tần Tình cảm thấy nguy hiểm hơn. Bản thân là một sát thủ bậc S, Tần Tình phải có giác quan nhạy bén hơn người. Khi mà thế giới xung quanh quá đỗi yên bình chính là những lúc nguy hiểm nhất.

Trên thực tế, sau khi bước vào câu lạc bộ, Tần Tình đã cảm thấy hối hận. Cô ta biết bản thân đã mắc phải một lỗi chí mạng.

Tại sao cô ta lại có thể dễ dàng đến địa điểm giao dịch mà đối phương chọn chứ?

Tần Tình muốn lùi bước về sau, tránh xa khỏi nơi này nhưng tất cả đều đã quá muộn.

Đúng vào lúc này cửa lớn của câu lạc bộ đóng lại.

Vẻ mặt của Tần Tình ngay lập tức trở nên khủng hoảng, cả người không thể không run lên. Bên trong lồng ngực trái tim đập nhanh như muốn nhảy vọt ra ngoài, cô ta cảm thấy trên đỉnh đầu mình đang bị mây đen che phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK