Nicole muốn hợp tác với công ty Trung Hoa, hơn nữa cô ấy còn muốn tìm kiếm nam chính ở Trung Hoa.
Đây còn không phải là tin tức lớn sao? Cái gì cơ? Trước đó tuy rằng Nicole cũng quay một ít quảng cáo, nhưng trong những quảng cáo này lại chỉ có một mình Nicole, không vaii gì gọi là nam chính, nói cách khác thì là cho tới bây giờ, Nicole chưa từng hợp tác với bất kỳ nam nghệ sĩ nào, thậm chí là đàn ông cũng không.
Sự vinh dự như vậy đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói đều rất lớn, cá chắc là không mất bao lâu, cả giới giải trí Trung Hoa đều sẽ bị sốc, thậm chí một số ngôi hàng đầu cũng sẽ chủ động liên hệ với đoàn đội của Nicole.
Nếu như không có gì bất ngờ theo cách biểu đạt tiếng Trung của Nicole, như vậy rất có thể không chỉ là giới giải trí bị sốc, mà là toàn bộ đàn ông Trung Hoa đều sẽ bị sốc.
Bởi vì Nicole nói đến là đàn ông, chứ không phải nam nghệ sĩ, hay nói cách khác thì chỉ cần là đàn ông đều có thể trở thành nam chính của Nicole.
Rất nhiều phóng viên vừa rồi chỉ lo sốc chứ không kịp nắm lấy cơ hội để đặt câu hỏi cho Nicole thì cô ấy đã được ekip của mình bảo vệ mà rời khỏi phòng họp.
Nhưng đám phóng viên không vì thế mà khổ não, tin tức hôm nay thật sự là đủ bùng nổ rồi, đã đủ để viết ra vài bài giật tít.
Vì thế sau khi đội của Nicole rời đi, phóng viên trong phòng họp vẫn không nhúc nhích, bọn họ muốn công bố tin tức vừa mới nhận được trong thời gian ngắn nhất, có thể dùng tiêu đề và thu hút mọi sự chú ý.
Nói chung điều này xảy ra, đối với ban tổ chức đương nhiên là chuyện tốt, điều này đại diện cho phóng viên rất hứng thú với kế hoạch của công ty và cũng đang cố gắng nâng cao danh tiếng cho công ty, cho nên ban tổ chức chẳng những sẽ cho phép phóng viên ở lại mà thậm chí còn chiêu đãi họ rất tốt.
Với tư cách là tổng giám đốc của Guerlain Woman, vừa rồi Lâm Trạch Dương cảm thấy quá phiền toái nên không ra mặt, vì thế nên hắn đem tất cả mọi chuyện giao cho Triệu Cẩn Du. Nhưng hắn vẫn đứng ở phía sau mọi người xem toàn bộ quá trình.
Lúc này, Lâm Trạch Dương đang chuẩn bị rời đi lại đột nhiên bị một phóng viên kéo tay. Phóng viên kia không ngẩng đầu mà dùng giọng điệu ra lệnh với Lâm Trạch Dương: "Lấy cho tôi một tách cà phê, tốt nhất là latte.”
Lâm Trạch Dương ngẩn người, không ngờ bản thân lại bị coi thành người phục vụ, sau đó nói: "Tiền.”
Phóng viên kia ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Trạch Dương, vẻ mặt nghi ngờ: "Công ty của các cậu chưa cấp tiền cho chúng tôi thì thôi, còn muốn thu tiền."
Lâm Trạch Dương tức giận, vốn những người này ở đây chiếm dụng phòng họp của hắn đã khiến hắn mất hứng sẵn rồi, bật nhiều đèn như vậy, thêm cả điều hoà nữa, hắn không phải trả tiền điện chắc, Lâm Trạch Dương đã phải cắn răng chịu đựng số tiền này.
Vậy mà bây giờ những tên vô sỉ này lại còn muốn uống cà phê miễn phí, bọn họ tưởng Lâm Trạch Dương đang mở từ thiện ở đây đấy à?
"Tại sao công ty chúng tôi lại phải cung cấp cà phê miễn phí cho anh? Sao tôi chưa từng nghe nói qua chuyện này? Trả tiền mới có cà phê. Nếu không trả tiền mà vẫn đòi hỏi thì tôi không tiếp tên tâm thần như anh." Lâm Trạch Dương không khách sáo nói.
"Anh bảo người phát ngôn ra đây đi, tôi cũng lười nói chuyện với anh." Phóng viên tên Lý Hoán này là người chuyên đưa tin hot của thành phố, danh tiếng trong ngành rất lớn, thêm năng lực nghiệp vụ cao, cho nên tính tình đương nhiên cũng không mấy dễ chịu.
Nhưng Lâm Trạch Dương xưa nay là người ăn mềm không ăn cứng, nếu như lúc đầu thái độ của Lý Hoán không ra vẻ như vậy, Lâm Trạch Dương cũng sẽ không tức giận, nói thật thì Lâm Trạch Dương vẫn sẽ tức giận vì một tách cà phê vẫn nhưng ít ra thái độ sẽ tốt hơn nhiều.
"Tôi chính là người phát ngôn, bây giờ tôi muốn nói là chẳng những tôi không cho ông cà phê mà tôi còn muốn đuổi ông đi nữa kìa." Lâm Trạch Dương mặt không đổi sắc nói với Lý Hoán.
"Anh…" Lý Hoán rất tức giận, làm sao ông ta có thể chịu được sự đối xử như vậy cơ chứ, bình thường ông ta luôn là khách, luôn khiến mọi người lấy lòng ông ta chứ nào ai dám chọc tức ông ta hồi nào.
"Được lắm tôi sẽ nhớ kỹ, Guerlain Women các người cứ chờ đó." Lý Hoán để lại một câu rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, quay người rời đi.
Lý Hoán chưa biết Lâm Trạch Dương là ai, nhưng điều đó không quan trọng, với mạng lưới quan hệ của ông ta, việc lấy danh sách nhân viên của Guerlain Women dễ như trở bàn tay. Ông ta sẽ nhanh chóng biết được thân phận Lâm Trạch Dương, sau đó Guerlain Women mau mau chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cơn giận của Lý Hoán đi, Lâm Trạch Dương cũng mau chuẩn bị cuốn chăn rời đi.
Lâm Trạch Dương nhìn bóng lưng rời đi của Lý Hoán thì lắc đầu, lẩm bẩm: "Đúng là loại người nào cũng có!"
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ internet tràn ngập tin tức về Nicole và Guerlain Women.
Vốn Guerlain Women đã có danh tiếng nhất định, hiện tại lại càng thêm nổi tiếng hơn với đôi mắt phượng, vì thế Guerlain Women nhanh chóng trở thành tiêu điểm chú ý.
Rất nhanh sau đó, mọi người lại biết thêm một tin tức khác, Guerlain Women đã dành được một suất tham gia triển lãm Bác Mỹ, đó là một trong những tờ báo có uy tín nhất trong thành phố đã dành hẳn một khoảng rộng để nói về Guerlain Women.
"Đây là một công ty sắp cất cánh, hy vọng trong thời gian ngắn sẽ trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong ngành, thậm chí có thể kề vai sát cánh cùng các thương hiệu quốc tế, trở thành niềm tự hào của thành phố chúng ta."
Trong tin tức chính của thành phố, tất cả đều là những lời khen ngợi dành cho Guerlain Women.
Vì thế mà số lượng người ủng hộ Guerlain Women trên internet cũng trở nên áp đảo, trong khoảng thời gian ngắn dường như cả thành phố chỉ có một công ty, mà công ty này chính là Guerlain Women.
Mà nếu xem xét kỹ mà nói, thậm chí còn có thể phát hiện ra bài viết này xuất phát từ phóng viên nổi tiếng bậc nhất thành phố, Lý Hoán.
Cách đây không lâu đúng là Lý Hoán từng có tranh chấp với Lâm Trạch Dương, rõ ràng Lý Hoán đã hạ quyết tâm muốn phá hoại Lâm Trạch Dương thì tại sao phải cất công tâng bốc Guerlain Women lên như vậy.
Trong văn phòng của phóng viên nổi tiếng bậc nhất thành phố nào đó.
Lý Hoán đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, nhìn những lời khen về Guerlain Women trên màn hình máy tính, khóe miệng nhếch lên.
"Tổng giám đốc mới của Guerlain Women Lâm Trạch Dương, chẳng qua chỉ là một công ty gặp thời mà thôi. Cậu ta cho rằng mình có thể đi được bao xa cơ chứ? Bây giờ tôi sẽ khiến cho cậu ta vui mừng một phen, nhưng rất nhanh sẽ cho cậu ta nếm trải cái gì gọi là vui quá hoá buồn.”
“Đã từng nghe nói trèo càng cao té càng đau chưa?"
Cũng vào lúc này, vài người đi vào trong văn phòng của Lý Hoán. Mấy người này đều là cấp dưới mà Lý Hoán tâm đắc.
"Theo dõi tổng giám đốc Lâm Trạch Dương của Guerlain Women trong vòng 24 giờ, cố gắng thu thập tài liệu đen của họ."
Lý Hoán nhìn mấy người kia lạnh lùng nói.
Mấy người kia vội gật đầu, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài bắt đầu công việc của mình.
"Lâm Trạch Dương à Lâm Trạch Dương, rất nhanh cậu sẽ trở nên thống khổ, khi đó thậm chí cũng không biết là ai đã hãm hại cậu nữa kìa, nhưng mà cậu yên tâm, sau khi đánh bại cậu, tôi sẽ cho cậu biết được chân tướng.”
“Ha ha ha.” Trong đôi mắt Lý Hoán ánh lên lửa hận.