Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi, Lưu Uy bắt chước động tác của anh, vươn tay vỗ vỗ người Trương Liên, nói với vẻ mặt thương hại: "Xin lỗi nhé người anh em. Thắng thua là chuyện rất bình thường, ông không cần phải tiếc nuối. Bởi vì cho dù có đấu lại một lần nữa thì ông cũng sẽ thua, hơn nữa còn thua thảm hại hơn bây giờ!"
"Ông!” Trương Liên không nhịn được mà trừng mắt lườm Lưu Uy, nghiến răng nghiến lợi như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Thắng làm vua thua làm giặc, nếu bản thân ông đã thua thì không có tư cách nói chuyện.
"Đi." Trương Liên vẫy tay ra hiệu cho người của mình, xoay người muốn rời đi.
Lưu Uy vẫn nhìn ông với vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Không phải là vẫn còn hai trận đấu à? Sao ông lại dẫn người của mình đi rồi? Người ta thường nói là không thể thua cá cược mà? Ông phải tin tưởng vào bản thân chứ, tin rằng mình sẽ thua tiếp hai trận nữa!"
Nghe được nửa đoạn đầu của ông ta, Trương Liên thấy có chút cảm động quay đầu lại, thậm chí còn cảm thấy hình như Lưu Uy đã thay đổi, không còn là Lưu Uy tàn nhẫn của trước kia nữa.
Nhưng sau khi nghe hết nửa câu sau, suýt chút nữa Trương Liên đã tức đến mức ngất đi tại chỗ, từ khi nào cái tên này lại trở nên đáng ghét như vậy, đúng là rất đáng ghét.
Trương Liên nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm phát ra tiếng răng rắc, gương mặt tràn ngập giận dữ nhưng cuối cùng vẫn bỏ đi.
"Ha ha, thì ra cảm giác khi trở thành đối thủ của Lâm Trạch Dương lại là như vậy, a ha ha." Lưu Uy nhìn bóng lưng Trương Liên dần biến mất, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
Số lần tiếp xúc của ông ta và Lâm Trạch Dương cũng không ít nên một số thói quen của anh Lưu Uy cũng biết rất rõ. Vừa nãy ông ta chính là đang bắt chước Lâm Trạch Dương. Lưu Uy cảm thấy cách này thú vị hơn nhiều so với phương thức trực tiếp động tay động chân của mình trước kia. Bởi vì sau khi làm như vậy, đối phương sẽ vô cùng tức giận, thậm chí còn tức đến mức ngất xỉu, hơn nữa còn không thể làm gì được mình.
Ông ta cảm thấy sau này chắc chắn mình phải học hỏi cậu ta nhiều thêm chút mới được, Lâm Trạch Dương chính là một Ma Vương vô địch thiên hạ.
Nếu Lâm Trạch Dương biết được suy nghĩ của Lưu Uy, chắc chắn anh sẽ tát một cái vào đầu của ông ta. Cái tên “gian thần tặc tử” Lưu Uy này, sao dám tưởng tượng Lâm Trạch Dương lương thiện, chính trực lại đáng yêu của chúng ta thành như vậy chứ.
Lâm Trạch Dương vừa về đến nhà thì nhận được một cuộc điện thoại.
"King, tôi đã bảo vệ an toàn cho chị dâu, không để cho chị dâu gặp vấn đề gì, bây giờ chị dâu đang về nước. King, tôi làm cũng khá tốt đó chứ. Lúc đó một mình tôi giết chết một trung đoàn lính đánh thuê, ngầu quá sức tưởng tượng." Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói vô cùng hưng phấn của Liệp Ưng.
"King, Liệp Ưng đang lừa ngài đó, rõ ràng chính mắt tôi thấy trên người người phụ nữ kia có vết máu." Một giọng nói khác truyền đến từ trong điện thoại, là giọng của Lộ Lộ.
Lâm Trạch Dương hơi cau mày nhưng cũng không nói gì.
Ở đầu bên kia của điện thoại, Liệp Ưng thấy King im lặng thì lập tức sốt sắng nói: "King, chuyện này không thể trách tôi được, đối phương là một nhóm lính đánh thuê cấp S, tôi đi vội vàng nên không mang theo người nào, thật sự phải tốn chút thời gian để xử lý bọn họ."
"Ai dà.” Lâm Trạch Dương cất tiếng thở dài.
Liệp Ưng lập tức cứng ngắc không động đậy như ve sầu, không dám nói thêm dù chỉ một chữ, thậm chí có cảm giác như hắn đã ngừng thở.
"Biết tại sao lúc trước tôi lại do dự không cho cậu gia nhập đoàn đội của tôi không? Bởi vì cậu thật sự quá yếu, không thể tưởng tượng được lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn yếu như thế. Liệp Ưng ơi Liệp Ưng à, tôi cảm thấy cậu thật sự không phù hợp với cái nghề này. Nếu không thì cậu thử suy nghĩ về việc giải nghệ rồi trốn ở nơi nào đó sống qua ngày đi!"
Lâm Trạch Dương nói xong thì lắc đầu, dáng vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nếu những người khác nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Trạch Dương, lại nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người thì có lẽ sẽ phát điên mất. Một người đã giết chết một nhóm lính đánh thuê cấp S, thế mà trong mắt Lâm Trạch Dương lại là một kẻ yếu đuối, còn sỉ nhục người ta như thế. Liệp Ưng chỉ có thể cúi đầu ũ rũ, như thể hắn thực sự cảm thấy mình rất vô dụng.
"Không có chuyện gì nữa thì cứ như vậy đi." Lâm Trạch Dương nói xong thì cúp điện thoại. Sở dĩ anh nói như vậy là vì một mặt không hài lòng với biểu hiện của Liệp Ưng, mặt khác cũng hy vọng Liệp Ưng và các đồng đội cũ của mình sẽ hoàn toàn quên đi anh ấy, đừng trông chờ anh sẽ quay trở lại thế giới đó một lần nữa.
"À đúng rồi, King. Chị dâu đến đây không phải vì muốn cướp mỏ vàng với đám lính đánh thuê kia. Hình như cô ấy đã mang một ít thảo mộc quay về Trung Hoa, tôi cũng không biết cụ thể những thảo mộc đó là gì."
Liệp Ưng nghĩ ngợi một chút rồi vội vàng nói với Lâm Trạch Dương về chi tiết mà hắn chú ý.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy chuyện này cũng không có gì quan trọng nên trực tiếp cúp điện thoại.
Tiếp đó Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, tự nhủ: "Tần Quân Dao ơi là Tần Quân Dao, cô có thể để cho tôi bớt lo lắng được không, đã bị người của mình trách móc, còn lần lượt tự mình đi tìm rắc rối, sao lại thích gây chuyện như vậy, sao tôi lại gặp phải một người phụ nữ như cô chứ?"
Cùng lúc đó, trên chuyến bay từ Hoa Kỳ đến Trung Hoa, Tần Quân Dao không nhịn được hắt xì một cái, sau đó khẽ cau mày.
Không biết tại sao lúc này cô lại nhớ tới Lâm Trạch Dương, tâm trạng đang vui vẻ của Tần Quân Dao đột nhiên bay biến, lông mày nhíu chặt.
"Đại ca, sao vậy? Chúng ta đã lấy được thảo dược cho lần thí nghiệm này rồi, thuốc của chúng ta sẽ có một bước đột phá hoàn toàn mới, đến lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền. Sau đó đại ca và chúng tôi sẽ có thể rửa tay gác kiếm, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Vậy nên đại ca à, cô còn có chỗ nào không vui chứ?"
Thuộc hạ ở bên cạnh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tần Quân Dao.
Tần Quân Dao lắc đầu, mỉm cười nhưng không nói gì mà chỉ tập trung nhìn đám mây trắng ngoài cửa sổ.
Thuộc hạ của Tần Quân Dao nghĩ ngợi một hồi rồi cũng không nói gì nữa, bọn họ luôn cảm thấy gần đây lão đại có vẻ hơi khác thường, nhưng lại không biết được rốt cuộc là có chỗ nào khác.
Ánh mắt Tần Quân Dao dõi theo đám mây trắng ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí cô lại không ở đó một chút nào.
Tần Quân Dao nghĩ đến Lâm Trạch Dương, rồi lại nghĩ tới King mà Liệp Ưng nói đến. Sau đó cô không nhịn được mà so sánh Lâm Trạch Dương với King. Mặc dù Tần Quân Dao chưa từng gặp King, cũng không biết King là ai, cô chỉ cảm thấy Lâm Trạch Dương và King chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.
Thậm chí King còn không cần phải tự mình ra tay, chỉ một thuộc hạ của hắn thôi cũng đã có sức mạnh đáng sợ như vậy, có thể tưởng tượng được King mạnh đến mức nào.
Còn Lâm Trạch Dương chỉ là một tên khốn nạn, chỉ biết chọc tức người khác, chỉ biết giơ tay xin tiền mà không làm được chuyện gì.
Thậm chí Tần Quân Dao còn đang nghĩ, nếu người cô gặp không phải Lâm Trạch Dương mà là King thì có phải tốt hơn không?
Nghĩ tới đây, Tần Quân Dao lắc đầu thật mạnh, vứt hết mấy cảm xúc rối ren này ra sau đầu.
Tuy rằng cảm thấy Lâm Trạch Dương là một tên vô dụng, nhưng anh và cô vẫn còn có Manh Manh. Tần Quân Dao cảm thấy mình chỉ nghĩ như vậy thì không có lỗi gì với Lâm Trạch Dương. Tuy cô hoàn toàn không cảm thấy mình cần phải chịu trách nhiệm gì với anh.