Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là một tên cà lơ phất phơ, cả ngày chẳng làm làm được gì đàng hoàng cả, còn cướp cả đồ ăn vặt của con nít, trẻ con vô cùng. Làm việc cũng không có quy tắc, hoàn toàn không biết động não, hở tí là muốn ra tay đánh người, chưa bao giờ biết cảm thông cho phụ nữ dù chỉ một chút.

Thậm chí rõ ràng là đã có con mà còn hay thân mật với người phụ nữ khác, còn thích theo đuổi mấy thần tượng như một đứa trẻ nữa nên đã không tiếc tiền mà bỏ ra một khoản lớn để đu.

Đúng là một con người chẳng ra gì.

Sau khi Tần Quân Dao nhìn thấy bóng dáng mơ hồ kia, trong lòng lập lập tức phán đoán như vậy, nhưng không hiểu sao tại thời khắc sinh tử này khóe miệng của cô lại hơi cong lên.

“Ai đó?” Một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Tần Quân Dao đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía trước, vừa rồi không phải là ảo giác, thật sự có người xuất hiện.

Hai mắt Tần Quân Dao mở to hết cỡ để có thể nhìn rõ người trước mặt nhưng đầu óc cô đã bắt đầu mơ hồ, tầm nhìn bị dây thần kinh áp chế cho nên có vẻ vô cùng mờ mịt, dù cố đến thế nào cũng không nhìn rõ được, chỉ cảm thấy bóng lưng của người phía trước kia thật sự rất giống Lâm Trạch Dương.

“Tao không thích nói nhiều với người chết bởi vì thật sự quá tốn thời gian.” Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn về phía Chó Điên rồi nói.

Chó Điên bị chọc cười, nói: “Mày nghĩ mày là ai, còn không nhìn lại tình cảnh của mày đi, trong tay sáu người bọn tao đều có súng, tất cả họng súng nhắm thẳng vào mày, ai cho mày dũng khí để nói ra những lời như vậy hả.”

Trên mặt Lâm Trạch Dương không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn người chết, nói: “Đối phó với mấy con kiến hôi như bọn mày, tao chả cần dũng khí làm gì, chỉ cần một nắm tay là đủ rồi.”

“Ha ha.” Chó Điên không nhịn được mà cười lớn, nhưng tiếng cười của hắn đột nhiên ngừng lại, hai mắt bỗng dưng mở to ra, khuôn mặt tràn đầy sự khó tin.

Chó Điên nhìn thấy Lâm Trạch Dương thình lình đi tới trước mặt mình, nắm đấm vung thẳng đến mặt của hắn. Chó Điên muốn né tránh nhưng hoàn toàn không tung ra được bất kỳ động tác thủ nào, không phải bởi vì cơ thể không thể động đậy, cũng không phải vì phản ứng của hắn chậm hơn trước kia, mà tại vì Lâm Trạch Dương quá nhanh.

Cái gì mà tia chớp chứ, tất cả đều là nói quá, động tác của Lâm Trạch Dương mới thật sự giống như tia chớp.

Rầm.

Một tiếng động lớn, Chó Điên ngã xuống.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ công viên đã rơi vào trạng thái yên tĩnh, thậm chí còn loáng thoáng nghe được tiếng chim chóc sâu bọ kêu ở bên tai, làm cho nơi này càng thêm yên tĩnh không một tiếng động.

“Mau nổ súng bắn chết hắn, đừng để hắn đến gần, hắn là một siêu cấp cao thủ cận chiến. Mau dùng súng để áp chế hắn, bắn chết hắn đi.” Ai đó hét lên.

Đoàng Đoàng Đoàng.

Tiếng súng không ngừng vang lên, đạn bay khắp nơi, viên đạn ma sát với mặt đất tạo ra những tia lửa, tia lửa nhảy nhót trong đêm giống như đom đóm xinh đẹp nhưng lại mang theo vẻ đẹp chết người.

Đột nhiên có một sát thủ ngừng động tác bắn súng, bởi vì hắn cảm giác không khí xung quanh hình như có chút thay đổi, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, dường như có cái gì đó trong bóng tối đang tới gần mình.

Tên sát thủ nuốt nước bọt rồi chậm rãi xoay đầu lại, đập vào mắt chính là một khuôn mặt tươi cười và rồi không còn sau đó nữa.

“Chết tiệt, sao tên này có thể nhanh như vậy chứ. Hắn vừa vòng ra phía sau Hồ Tử rồi bắn chết Hồ Tử, không phải sợ, vừa rồi chúng ta chỉ sơ suất để hắn tìm được cơ hội chạy ra khỏi vòng vây mà thôi, chỉ cần chúng ta nghiêm túc tập trung, nhất định có thể giết chết hắn.”

Lại có người hét lớn lên, sau đó không ngừng nổ súng về phía trước.

Rất nhanh, người này cũng phát hiện có gì đó không ổn, bởi vì xung quanh đã không còn vang lên tiếng súng, hắn cũng dừng động tác nổ súng rồi liên tục thở dốc.

Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

Trái tim của người này đang đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, cả cơ thể của hắn đang bắt đầu run rẩy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sự yên tĩnh lại đáng sợ đến như vậy.

Sau đó, người này cũng giống người lúc trước, cũng nhìn thấy một nụ cười không tiếng động rồi hai mắt mở to và ngã thẳng xuống đất.

Lâm Trạch Dương cảm thấy không nên bày ra vẻ mặt căng thẳng với người sắp chết, anh cũng đâu phải là đầu trâu mặt ngựa(*), cho nên lúc giết người Lâm Trạch Dương luôn tặng cho người ta một khuôn mặt tươi cười, anh cảm thấy nếu mình như vậy sẽ rất lương thiện và để lại cho thế giới này một sự ấm áp khó mà có được.

(*) Đầu trâu mặt ngựa: bọn côn đồ

Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết chính khuôn mặt tươi cười này của anh đã để lại cho những người đó bao nhiêu bóng ma tâm lý, nếu như bọn họ biết Lâm Trạch Dương nghĩ như vậy rất có thể đều sẽ bò ra khỏi tầng mười tám của địa ngục để nắm lấy bả vai của Lâm Trạch Dương rồi lớn tiếng hét lên: “Anh đường đường là một tên sát thủ giết người không chớp mắt mà còn dọa bọn tôi muốn tiểu ra quần, vậy mà vẫn thiện ý rồi ấm áp cái mẹ gì, sao không đi chết đi.”

Lâm Trạch Dương lại đi tới trước mặt Chó Điên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.

Gương mặt của tên Chó Điên đã hoàn toàn vặn vẹo, nhưng hắn vẫn chưa chết, lúc này hắn nhịn không được mà nhíu chặt mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, thật lâu sau mới khó khăn lên tiếng: “Mày là Long Vương.”

Lâm Trạch Dương quả nhiên không nói nhảm, chỉ gật đầu rồi giơ lên một khẩu súng vừa mới nhặt được, nhắm ngay đầu Chó Điên.

Lúc này Chó Điên lại nở nụ cười, không bất ngờ cũng chẳng tuyệt vọng, chỉ nói: “Không thể ngờ vậy mà Tần Quân Dao lại thật sự ôm được đùi Long Vương. Nếu mày là Long Vương, thì bọn tao thất bại trong tay mày cũng là chuyện bình thường.”

Hoặc có thể nói, cuối cùng Chó Điên ta có thể chết dưới tay Long Vương cũng không uổng phí.

“Chỉ là ngẫm lại thì sau này những người sẽ tới tìm Tần Quân Dao gây phiền toái, tao cũng chẳng lấy làm tiếc, ha ha bọn bay sẽ không hề biết Long Vương đang ở cạnh Tần Quân Dao ha ha.”

Chó Điên không thể cười được nữa, bởi vì hắn ngủm luôn rồi.

Lâm Trạch Dương không thèm đếm xỉa tới Chó Điên mà ngay lập tức đến bên cạnh Tần Quân Dao, kiểm tra vết thương của cô rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Vết thương do súng gây ra không nằm ở vị trí quan trọng, chỉ cần xử lý đơn giản một chút là được.

Hẳn là Tần Quân Dao không có gì đáng lo ngại.

Lâm Trạch Dương ôm Tần Quân Dao lên.

Nhưng đúng vào lúc này Tần Quân Dao lại đột nhiên mở mắt, đôi mắt chăm chú nhìn Lâm Trạch Dương, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, miệng cô giật giật nhưng không thể nói lên lời, hiện giờ cô đã quá yếu rồi.

Lâm Trạch Dương hơi nhíu mày, sau đó lại nở nụ cười, “Cũng may lúc tới tôi lấy gì đó che mặt, nếu không thì đã bị cô nương thối như cô nhận ra rồi.”

Tần Quân Dao thật sự rất muốn đưa tay kéo đồ che mặt Lâm Trạch Dương xuống, bởi vì đó là giẻ lau chân, tên này rõ ràng vô cùng lợi hại nhưng ngay cả chút kiến thức thông thường cũng không có.

Nhưng Tần Quân Dao không thể làm gì khác, bởi vì cô xỉu mất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK