Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đợi đã, đợi đã, đừng xúc động.”

Lưu Uy vừa gào thét vừa chạy về bên này, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ. Không sai, Lưu Uy vốn muốn để Lâm Trạch Dương tới đây dạy dỗ những kẻ vênh váo này, nhưng không nghĩ đến Lâm Trạch Dương vừa xuất hiện đã động thủ rồi.

Lưu Uy vẫn luôn cảm thấy Lâm Trạch Dương là một người dễ nói chuyện, lúc bình thường có vẻ cũng không để ý mấy thứ linh tinh, cho nên căn bản không nghĩ đến Lâm Trạch Dương lại là một Lâm Trạch Dương như vậy, có thể đừng kiêu ngạo như vậy được không? Nói chuyện không hợp một cái là đi khiêu khích mười tên bộ đội đặc chủng luôn.

Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn về phía Lưu Uy, nói: “Ông lại làm sao vậy, không phải ông yêu cầu tôi tới giáo huấn bọn người kia sao, bây giờ lại cản tôi?”

Theo lời nói của Lâm Trạch Dương, mười người kia đều lạnh lùng nhìn về phía Lưu Uy khiến toàn thân Lưu Uy nổi da gà trong nháy mắt.

Đột nhiên Lưu Uy rất muốn rời khỏi đây, vì sao mình lại nhất thời xúc động cuốn vào trận thủy triều lớn này chứ, nếu như không cẩn thận một chút bị đánh đến tan xương nát thịt luôn thì phải làm sao? Nhưng bây giờ còn có thể làm gì đây.

Lưu Uy kiên trì đón nhận ánh mắt của Lâm Trạch Dương và mười người này, nói: “Lâm Trạch Dương là huấn luyện viên tôi mời đến, các người đàng hoàng chút, đánh cái gì mà đánh.”

Lưu Uy đường đường là ông trùm thế giới ngầm, vậy mà lúc này lại lo lắng không ngừng khuyên can người khác, nếu để người khác nhìn thấy có lẽ sẽ kinh ngạc đến mức cằm cũng rơi xuống đất.

Mười người kia và Lâm Trạch Dương cùng nhìn về phía Lưu Uy, trên mặt đều nở một nụ cười tươi, có người còn phát ra âm thanh ha hả.

Mặt Lưu Uy quả thực nhăn như khổ qua, cũng không dám nhìn vào mắt Lâm Trạch Dương và mười người kia nữa. Bỗng nhiên, Lưu Uy nhìn thấy một tấm lưới lớn trong sân huấn luyện, mắt sáng lên.

“Lâm Trạch Dương l tới huấn luyện các người, hay là các người thi đấu một số hạng mục huấn luyện đi.” Lưu Uy nói nhỏ, rất không có khí thế, giống như một cô vợ nhỏ bị ức hiếp vậy.

Mười người kia không nói gì, chỉ ôm hai tay lạnh lùng nhìn về phía Lâm Trạch Dương, huấn luyện viên này thân thể gầy yếu, nhìn thế nào cũng giống như loại chỉ học lý thuyết, thể lực và sức mạnh có thể so với bọn họ được sao?

Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu mày.

Lưu Uy biết Lâm Trạch Dương ngại phiền toái, vội vàng nói: “Thêm tiền thêm tiền.”

Lúc này Lâm Trạch Dương mới cười lại.

“Tốt lắm, chúng ta bắt đầu từ vượt lưới đi.” Lưu Uy không dám để Lâm Trạch Dương chiến đấu trực tiếp cùng mười người này, mặc dù Lâm Trạch Dương đã là một cao thủ, Lưu Uy cảm thấy nếu một đánh một thì Lâm Trạch Dương hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng trước kia mười người này ở cùng một tiểu đội nên phối hợp rất ăn ý, hơn nữa thân thể đã được sử dụng thuốc tăng cường, ông ta cảm thấy Lâm Trạch Dương có lẽ không phải đối thủ của bọn họ.

Mười người kia lạnh lùng nhìn về phía Lâm Trạch Dương, hiển nhiên đồng ý, chỉ chờ Lâm Trạch Dương cho một câu trả lời thuyết phục.

“Vậy nhanh lên, tôi không muốn lũ phế vật này làm lãng phí thời gian của tôi.” Lâm Trạch Dương tỏ vẻ không sao cả.

“Phế vật, đợi đó, tôi sẽ cho anh biết ai mới là phế vật.” Một người trong số họ đã đứng dậy, hắn là người có thành tích tốt nhất ở hạng mục vượt lưới trong mười người này.

Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương và người nọ tiến lên đứng trước vạch xuất phát.

Trước mặt hai người khoảng hai mươi mét có một tấm lưới sắt lớn, tấm lưới sắt này cao hơn hai mươi mét, cao gấp hai ba lần so với lưới sắt bình thường.

Bởi vì mười người này là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, đều rất mạnh mẽ cho nên những thiết bị huấn luyện này mới khoa trương như vậy.

“Được rồi, hai người đã sẵn sàng chưa? Tôi bắt đầu đếm ngược đây, ba, hai, một, bắt đầu.” Lưu Uy đứng ở một bên làm trọng tài.

Theo lệnh của Lưu Uy, người nọ lập tức xông ra ngoài giống như báo săn, đôi chân tràn đầy cơ bắp bùng nổ, mỗi lần hạ chân đều lưu lại một dấu chân rõ ràng trên bùn đất, mỗi lần nhấc chân lại bốc luôn cả bùn đất lên, tốc độ di chuyển trong nháy mắt đạt tới một độ khủng khiếp, quả thực còn nhanh hơn so với tốc độ khởi động của siêu xe, có lẽ trong vòng trăm mét, ngay cả siêu xe cũng không nhanh bằng anh ta.

Nhìn thấy người này bùng nổ như vậy, Lưu Uy không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, không thể tưởng tượng được mình mới không tới đây mấy ngày, thể lực của bọn họ đã lại gia tăng rồi.

Mà ngay lúc này, Lưu Uy lại sững sờ tiếp, vậy mà Lâm Trạch Dương còn chưa động.

Tuy hiện tại chỉ mới qua một cái nháy mắt ngắn ngủi, có thể còn chưa đến hai giây, nhưng tốc độ của người nọ đã đạt tới cực hạn, đã lao ra xa mười mét. Vậy mà Lâm Trạch Dương còn chưa động, Lâm Trạch Dương muốn từ bỏ sao.

Tim Lưu Uy không hiểu sao đập thình thịch, cả người đều có vẻ vô cùng khẩn trương.

Mà lúc này chín người còn lại nhìn Lâm Trạch Dương giống như nhìn một người chết, ánh mắt lạnh như băng, trên mặt tràn đầy nụ cười giễu cợt.

Ầm.

Đột nhiên mặt đất rung chuyển, như thể đã xảy ra một trận động đất vậy. Sau đó, bọn họ nhìn thấy bùn đất bay lên, một đám cát bụi lập tức cuồn cuộn bốc lên, giống như cuồng phong gào thét, như bão cấp mười hai hoành hành.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy một bóng người phía trước đám cát bụi, như châu chấu vượt biên giới, dùng một loại tư thế che trời rợp đất không thể ngăn cản xông lên phía trước.

Không ngờ Lâm Trạch Dương có thể nhanh đến mức độ này. Anh đã nhường đối phương mười mét trong cuộc đua chạy hai mươi mét, vậy mà còn suýt chút nữa đã đuổi kịp đối phương.

Chín người còn lại không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh trên mặt lại xuất hiện nụ cười giễu cợt, tốc độ của Lâm Trạch Dương rất nhanh, nhưng bây giờ có phải thi điền kinh không? Bây giờ đang thi vượt lưới, tốc độ nhanh như vậy, tới trước lưới phải dừng lại, nếu không dừng được thì còn tồi tệ hơn, sẽ trực tiếp đâm vào lưới. Mà lưới sắt này cũng không phải lưới sắt bình thường, chất liệu đều đã được tôi luyện đặc biệt, đủ sức bền, dù có dùng kìm sắt cũng không thể cắt đứt, cho nên giờ Lâm Trạch Dương chỉ có một kết cục đó là tự biến mình thành một cái bánh nhân thịt mà thôi.

Mà ngay lúc này, khi cách lưới sắt còn khoảng năm mét, toàn thân Lâm Trạch Dương nhảy lên cao, rời khỏi mặt đất.

Lâm Trạch Dương giống như bay lên, cả người cách mặt đất mười mét.

Ầm ầm.

Âm thanh hỗn độn lại vang lên lần nữa, sau đó cả lưới sắt lắc lư dữ dội. Trận lắc lư này dữ dội đến mức người bộ đội đặc chủng đã leo lên lưới sắt kia cũng cảm giác các ngón tay đau đớn, suýt chút nữa rơi xuống mặt đất.

Toàn thân Lâm Trạch Dương giống như một quả đạn pháo đánh vào lưới sắt.

Nhưng Lâm Trạch Dương cũng không ngã xuống.

Hai tay anh nắm chặt lưới sắt.

Ầm ầm.

Lại là một tiếng động lớn, toàn thân Lâm Trạch Dương lại bay lên.

Đúng vậy, là bay, hiện tại ngoài từ bay này ra căn bản không tìm thấy từ ngữ nào khác để hình dung Lâm Trạch Dương.

Bởi vì khi Lâm Trạch Dương tung người lên đã lập tức vượt qua lưới sắt này.

Cả quá trình, từ khi xuất phát đến khi vượt qua lưới sắt, Lâm Trạch Dương chỉ mất một khoảng thời gian ngắn ngủi không đến năm giây, giống như chỉ là thời gian một lần hít thở, chỉ là thời gian một cái nháy mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK