Lý Minh Triết không thể hiểu được mà bắt đầu nghi ngờ về nhân sinh. Hắn vốn là một người rất mạnh mẽ, không dễ bị xao động bởi những thứ xung quanh, đã thế còn là loại người kiên trì.
Thế nhưng hôm nay Lý Minh Triết lại cảm thấy hình như thế giới này có điều bất thường. Bởi vì hiện tại nhà họ Trần đang suy yếu nên cố tỏ ra mạnh mẽ, không muốn người ta nhìn thấy điểm yếu của mình. Cũng chính vì lý do này mà Lý Minh Triết rất kính trọng nhà họ Trần.
Nhưng vừa rồi, chủ nhà của nhà họ Trần, Trần Gia Dũng lại trực tiếp từ bỏ sân của mình, Trần Gia Dũng là kẻ keo kiệt, thậm chí còn trộm giấy vệ sinh trong biệt thự, từ khi nào mà ông ta trở nên hào phóng như vậy, có phải hình tượng của người này bị sụp đổ quá nhanh không?
Quên đi, hiện tại người của song môn đang làm gì? Bây giờ thời tiết nóng nực lắm sao? Tại sao tất cả bọn họ đều nằm lăn ra đất như vậy? Hay là trên mặt đất có thứ gì đó đặc biệt?
Vừa nãy Lý Minh Triết nhìn thấy Lâm Trạch Dương tới đây nên hắn cũng tò mò chạy tới xem, kết quả…
Chẳng lẽ Lâm Trạch Dương thật sự giàu có đến mức dùng tiền thuê tất cả mọi người diễn vở kịch này cho anh xem sao? Nếu không vì sao gia trưởng nhà họ Trần lại cố tình để lại phòng ở rồi phái song môn xuống đây, đó là sự suy đồi đạo đức hay sự bóp méo bản chất con người?
Lý Minh Triết lắc đầu, sau đó nhìn về phía biệt thự Lâm Trạch Dương ở, nheo mắt lại, để đệ tử Võ Đang xuất sắc như hắn sẽ tự mình đi tìm chân tướng.
Lâm Trạch Dương phát hiện ra rằng không có giáo phái nào ở đây là người ăn chay, họ đều ăn thịt cá và uống rượu.
Sau đó, Lâm Trạch Dương phát hiện ra người trong môn phái này hình như nội tiết không được tốt, không biết có phải do người luyện võ khi có bạn gái rất khó khăn hay không mà cả đám đều rất tức giận.
Không, Lâm Trạch Dương ngồi trên cây ăn quả lại nhìn thấy hai môn phái đang cãi nhau. Sau đó Lâm Trạch Dương cảm thấy những người này say thật rồi, nếu không phải say thật, tại sao cãi nhau lâu như vậy mà không ai ra tay, do tay chân mềm nhũn hết nên chỉ dám nói mồm thôi sao.
Nhìn chung, không có môn phái nào trong số này là ngọn đèn tiết kiệm nhiên liệu, họ không ngừng thăm dò đối phương, không ngừng khiêu khích, không ngừng châm ngòi gây nên sự bất hòa, tất cả bọn họ đều muốn có đủ thông tin trước khi Đại hội võ thuật bắt đầu, thu phục đủ đồng minh cho mình và làm suy yếu sức mạnh của đối thủ.
Huyết Minh sẽ không lo lắng về điều này, bởi vì bọn họ đã đạt tới ngưỡng sức mạnh cuối cùng của gia tộc, cho nên bọn họ sẽ không lãng phí thời gian vào một cái cần cẩu.
Điều này khiến Lâm Trạch Dương rất hài lòng, rắc rối không phải là điều khó chịu nhất.
Sau khi ăn uống xong, Lâm Trạch Dương chuẩn bị ra ngoài đi dạo. Sau đó anh phát hiện có một nhóm người đang đi tới đây.
Nhóm người này thật ra cũng rất thú vị, một nhóm đông đảo các ông chủ nói chuyện cười đùa với nhau, dễ khiến người ta tưởng rằng đây là một bữa tiệc sân vườn lớn của những người đàn ông.
“Trương trưởng lão bất ngờ thật đấy. Có phải vì Nhất Diệp Tri Thu có thể dựa vào tốc độ và góc độ của những chiếc lá bay để phán đoán hướng gió nên nói rằng ngày mai trời sẽ không mưa không?”
“Trương trưởng lão, trước đây tôi từng nghe mọi người đồn đại về chuyện này, tôi nghĩ ông là người đang cố gắng để đạt được danh vọng, đến ngày hôm nay tôi được nhìn thấy ông, tôi mới biết cái gì gọi là danh xứng với thực, thái độ của ông đã thuyết phục tôi rồi, tôi rất ngưỡng mộ ông.”
“Trương trưởng lão, ông đang luyện tập công pháp gì hay sao mà lúc đi đường ông trông hơi khập khiễng, hơn nữa động tác vung tay hoàn toàn không theo quán tính của cơ thể. Ông thực sự rất tuyệt vời, ngay cả khi trò chuyện với chúng tôi, ông vẫn không quên rèn luyện công pháp, ông thực sự là một tấm gương để cho thế hệ của tôi phải noi theo.”
Nhóm đàn ông phía trước toàn là những người béo, bọn họ hoàn toàn không biết bản thân mình vô liêm sỉ và bốc đồng khi khen ngợi ông ta như vậy, tại sao những lời nói buồn nôn đến thế mà cũng có thể thốt ra được kia chứ.
Cái quái gì vậy, Trương trưởng lão vừa mới lấy điện thoại di động ra xem dự báo thời tiết, ông ta chỉ cần liếc qua cũng biết thực lực của người này lớn đến mức nào, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là…
Lâm Trạch Dương liếc mắt đã nhận ra vị Trương trưởng lão yêu quý này chính là kẻ lẻn vào Huyết Minh, muốn cướp dược hoàn* của Huyết Minh.
*Dược hoàn: Dạng thuốc rắn, hình cầu, được bào chế từ bột hoặc cao dược liệu với các loại tá dược thích hợp.
Cho nên Trương trưởng lão đi khập khiễng không phải vì đang luyện công pháp mà tay chân của ông ta đã bị Lâm Trạch Dương cắt đứt.
Nhiều kẻ thù của Lâm Trạch Dương không có giải pháp nào để đối phó với anh, cho rằng Lâm Trạch Dương là người rất xấu, lòng dạ đen tối, cả người đều đen tối.
Nhưng trong mình mang lương tâm của trời đất, Lâm Trạch Dương tuyệt đối không phải là người thù dai, hơn nữa anh cũng là một người rất lịch sự. Cũng như bây giờ, Lâm Trạch Dương cảm thấy mình đã dạy Trương trưởng lão đủ bài học rồi nên không còn ghét Trương trưởng lão nữa, nhưng anh vẫn còn có chuyện muốn nói.
“Đĩa bay đâu? Ông đã làm hỏng đĩa bay của tôi!” Lâm Trạch Dương đi tới, mắng Trương trưởng lão.
Trương trưởng lão là người đến từ Võ Đang, là tiềm lực tài năng nhất còn tồn tại ở Võ Đang trong những năm gần đây, cho nên mới ở tuổi trung niên, ông ta đã trở thành trưởng lão của Võ Đang, một đại môn phái, nhận vô số lời khen ngợi, thậm chí còn có người nói ông ta là đệ nhất võ lâm hiện nay.
Đương nhiên lời nói này hơi tâng bốc, nhưng với một người chưa tới bốn mươi tuổi như thế này, thì thật sự có thể nói Trương trưởng lão là số một.
Tuy nhiên, tất cả những lời nói đó chỉ là trước khi gặp Lâm Trạch Dương mà thôi.
Vì vậy, Trương trưởng lão có địa vị khá cao trong võ thuật, mọi người đều rất kính trọng. Cái gọi là nịnh nọt không mặc quần áo tất nhiên Trương trưởng lão cũng rất thích, trên môi nở nụ cười giống như kẻ ngốc vậy, có vẻ đã quên đi cơn ác mộng cách đây không lâu.
Nhưng đột nhiên, ông ta nghe được âm thanh của Lâm Trạch Dương, sau đó nhìn thấy Lâm Trạch Dương đang đi về phía mình.
Trương trưởng lão bỗng mở to hai mắt, dùng sức dụi dụi con mắt của mình, phát hiện ra bóng dáng của Lâm Trạch Dương vẫn chưa biến mất.
Trương trưởng lão cảm thấy giấc mơ này quá chân thực, dùng sức vỗ đầu mình một cái thật mạnh, mới nhận ra cảnh tượng trước mắt không những không biến mất mà còn trở nên chân thực hơn.
“Đĩa bay, nếu ông không nói rõ, hôm nay ông còn chưa xong việc với tôi đâu.” Ánh mắt của Lâm Trạch Dương dán chặt vào người Trương trưởng lão.
Trương trưởng lão cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, rất muốn về nhà ngủ.
“Cậu là ai mà dám vô lễ như thế, cút ngay.” Đột nhiên có người đứng ra, phẫn nộ quát Lâm Trạch Dương.
“Tên nhóc ngu dốt, sao cậu lại dám nhìn thẳng vào Trương trưởng lão, hôm nay nhìn thấy Trương trưởng lão mà không quỳ xuống bái lạy, tôi nhất định phải dạy cho cha mẹ cậu một bài học.” Một người khác cũng đứng lên.
Khó trách những người này lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy, từ trước đến nay bọn họ đều muốn nịnh bợ Trương trưởng lão nhưng không có cơ hội, bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ muốn ra oai một chút, để lại điều gì đó ấn tượng cho Trương trưởng lão.
“Ông muốn tôi quỳ xuống sao? Cho ông nói lại lần nữa đấy.” Lâm Trạch Dương không dám tin mở to hai mắt, sau đó ngón tay chỉ vào chính mình, lại chỉ sang Trương trưởng lão, người này thật sự to gan quá rồi, xem ra đánh gãy tay chân vẫn chưa đủ đối với ông ta.
Trương trưởng lão không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, ôi trời ơi ông ta muốn về nhà ngủ một giấc, ở ngoài nguy hiểm quá đi mất thôi!