Lâm Trạch Dương cứ vậy mà rời đi.
Tất cả fan của Trần Thiên Vương lúc này đều chỉ cảm thấy muốn chửi thề: “Thảo nê mã” (Nói lái của đmm). Lâm Trạch Dương không tranh luận với bọn họ, cũng không thèm nói với bọn họ thêm vài câu, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp báo cảnh sát đến bắt bọn họ luôn sau đó rời đi.
Theo logic thì chuyện này là không sai, nhưng người bình thường làm gì có cách giải quyết thẳng thắn và dứt khoát như vậy đâu cơ chứ? Anh ta không phải là tổng giám đốc của Guerlain Woman sao? Không phải anh ta rất biết cách tranh luận sao? Ngay cả Trần Thiên Vương anh ta cũng dám mắng không phải sao? Tại sao chưa nói gì cả mà đã báo cảnh sát rồi?
Triệu Cần Du cũng sửng sốt một lát, sau đó trên mặt cô xuất hiện một nụ cười thật lớn. Đúng vậy, sao lại không gọi cảnh sát chứ?
Triệu Cẩn Du lần nữa cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự là một người khiến đối phương cảm thấy rất khó để nắm bắt, giống như tất cả mọi chuyện cho dù có khó khăn đến mấy khi qua tay Lâm Trạch Dương giải quyết đều sẽ trở nên rất dễ dàng vậy.
Ngay sau đó, cảnh sát đã tới, những người hâm mộ kia bị đuổi ra ngoài và bị cảnh sát cảnh cáo không nhẹ.
Thế nhưng, mọi chuyện chắc chắn không thể trôi qua dễ dàng như vậy.
Những người hâm mộ kia tuy đã rời đi nhưng rất nhanh đã trở lại, và khi trở lại bọn họ còn kéo theo nhiều người hơn, thậm chí một số người còn bắt đầu livestream. Đừng đánh giá thấp sức mạnh của những người hâm mộ, đặc biệt là người hâm mộ của các ngôi sao nổi tiếng. Họ là người có rất nhiều năng lượng, hơn thế nữa, khi họ tập hợp lại, năng lượng của họ sẽ bùng nổ đến mức không tưởng tượng được.
Khi Lâm Trạch Dương và Triệu Cẩn Du vào bãi đỗ xe, xung quanh đột nhiên xuất hiện hơn trăm người vây lấy họ.
Lâm Trạch Dương lại lần nữa bị đám fan của Trần Thiên Vương vây quanh. Vì trong đám fan này có người mở livestream, có người cầm điện thoại chụp ảnh, nên Lâm Trạch Dương giống như đang bị một đám phóng viên làm phiền vậy.
“Lâm Trạch Dương, mau nói xin lỗi Trần Thiên Vương đi.” Có fan đứng trong đám đông gào lên, sau đó mọi người nhao nhao kêu lên, lặp lại cùng một yêu cầu như thế, thanh thế có vẻ rất lớn.
Một số người đang livestream bắt đầu thuật lại tình hình: “Chúng tôi đều là fan của Trần Thiên Vương. Bây giờ chúng tôi đang đòi lại công bằng cho Trần Thiên Vương, mời mọi người cùng xem xét với chúng tôi một lát, nghiêm túc nhìn rõ xem Lâm Trạch Dương kia là loại người thế nào!”
Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu mày, anh không hề sợ hãi, nhưng tâm trạng của những người này đều có vẻ đang bị kích động quá mức, bất cứ lúc nào họ cũng có thể xông lên để gây ra thương tích cho mình. Lâm Trạch Dương đương nhiên không sợ những người này sẽ làm tổn thương mình, nhưng Triệu Cẩn Du ở bên cạnh anh thì có.
Lâm Trạch Dương kéo Triệu Cần Du ra sau lưng mình, sau đó nhìn mọi người, nói: “Tôi đã nói với mấy người, chuyện này tôi không làm gì sai, vậy nên tôi sẽ không xin lỗi. Đây là chuyện sẽ không thay đổi được, mấy người không cần phải phí sức thuyết phục tôi làm gì.”
“Thằng khốn chết tiệt, mày muốn chết đúng không?” Đột nhiên có người hét to một câu, sau đó cầm theo một thanh gỗ đập về phía Lâm Trạch Dương.
Cảnh này khiến tất cả mọi người hoảng sợ, có người nhịn không được mà hét lên. Đương nhiên không ai ngờ tới chuyện này sẽ xảy ra.
“Hừ!” Lâm Trạch Dương cười lạnh, bước về phía trước đạp một cước, sau đó người này bị anh đạp bay ra ngoài.
Người nọ lúc bị đạp bay ra đã nhịn không được mà gào lên thảm thiết, tiếng kêu rất thê thảm, tất nhiên là bằng chứng rõ nhất cho việc hắn đang đau muốn chết.
“Á!” Đột nhiên lại có thêm một tiếng thét chói tai nữa vang lên.
Thì ra ngay lúc Lâm Trạch Dương tiến về phía trước lại có người lấy ra một con dao, lặng lẽ tới gần Triệu Cẩn Du. Lúc này, hắn đã đâm thẳng con dao về phía cô.
Lâm Trạch Dương lúc nãy cũng đã nhận ra người này, vì không ngờ tới chuyện hắn dám cầm theo dao nên không để ý lắm, vậy nên khi chuyện xảy ra lông mày của anh nhíu lại. Anh và Triệu Cẩn Du bây giờ cách nhau hơn ba mét, nhưng gã kia chỉ còn cách cô có nửa mét mà thôi.
“Lâm Trạch Dương, tao biết mày có thể đánh nhau được. Nhưng thế thì sao? Tao không sợ mày đâu nên có giỏi thì mày lại đây mà đánh chết tao này! Nếu không tao sẽ giết hết mấy đứa làm tổn thương tới Trần Thiên Vương như chúng mày!” Thanh niên này trông rất kích động, ánh mắt hắn chứa đầy sự điên cuồng.
Gương mặt Lâm Trạch Dương lạnh như băng nhìn gã, ánh mắt anh như móng vuốt cắm chặt vào bàn tay nắm dao của gã, như muốn chọc thủng bàn tay này ra vậy. Sau đó anh bước về phía trước một bước.
Thanh niên kia trong nháy mắt cảm thấy lạnh gáy, da gà khắp cơ thể đều dựng lên, gã theo bản năng rụt người lại, sau đó gào lên rồi về phía Lâm Trạch Dương.
“Mày dám tiến thêm một bước, tao sẽ làm thật đấy!” Đây là hành động phản kháng lại nỗi sợ hãi theo bản năng của người.
Sắc mặt Lâm Trạch Dương không có bất cứ thay đổi gì, bước lên trước thêm bước nữa, ánh mắt anh lạnh lùng, bước đi vững vàng, giống như trên thế giới này chẳng có gì cản bước được anh vậy.
“Đi chết đi!” Sự sợ hãi của gã đã đến giới hạn, chó cùng rứt giậu, gã không khống chế được cảm xúc của mình nữa mà liều mạng đâm dao về phía Triệu Cẩn Du.
Có thể tưởng tượng được rằng, nếu một dao này đâm xuống, dù không gây ra vết thương chí mạng cho Triệu Cẩn Du thì nhất định cũng sẽ để lại thương tích gây nên sẹo, mà vết sẹo để lại ở vị trí dễ nhìn thấy như vậy nhất định sẽ khiến cho phụ nữ phát điên.
Có người trong đám đông bên cạnh hét toáng lên, một số ít con gái trong số đó đều nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu, tất nhiên bọn họ đang cực kỳ sợ hãi.
“Đừng để tao nhìn thấy mày nữa, nếu không tao sẽ không nhịn được mà giết mày đấy!”
Thời gian giống như dừng lại, mọi người có mặt ở đó đều đang hoảng sợ đến mức ngừng thở thì đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lúc này, mọi người xung quanh mới dám mở mắt ra, sau đó đồng loạt trợn trừng mắt.
Lâm Trạch Dương một tay bắt lấy con dao, máu tươi đang ròng ròng chảy xuống. Máu của anh trong bãi đỗ xe không có quá nhiều đèn lại nổi bật lạ thường, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, thậm chí còn có thể nghe được tiếng máu nhỏ tí tách xuống đất.
Sắc mặt của Lâm Trạch Dương bây giờ lạnh lùng như ma quỷ mới trồi lên từ địa ngục. Trong ánh mắt anh như có dao bắn ra, như thể có khả năng băm người ta thành ngàn mảnh.
Thanh niên bị Lâm Trạch Dương nhìn chằm chằm, hai chân lập tức mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, sau đó từ đũng quần của hắn chảy ra một dòng chất lỏng.
“Cô không sao chứ?” m thanh lần nữa vang lên. Nhưng lần này không còn cảm giác lạnh lùng như băng ngàn năm nữa, mà giờ giống như hoa nở vào mùa xuân, tràn ngập ấm áp.
Lâm Trạch Dương vừa mới có vẻ mặt như Diêm Vương khiến người khác sợ hãi tột độ, bây giờ lại đang cười tươi như hoa. Nét cười trên mặt anh như ly trà sữa ấm được cầm trong tay vào mùa đông, khiến người khác cảm thấy ấm áp và an toàn, thậm chí vì hơi ấm quá mãnh liệt mà làm người khác không dám nhìn thẳng.
Điều không ai để ý tới chính là, khi Lâm Trạch Dương làm ra những hành động này, anh cũng thu bàn tay đầy máu tươi của mình lại.
Nhất thời, toàn bộ bãi đỗ xe rơi vào im lặng. Một số fan nữ vốn phẫn nộ tới mức muốn giết chết Lâm Trạch Dương, mà giờ đây ánh mắt thẳng tắp, ngây ngốc nhìn Lâm Trạch Dương, trong mắt họ như có những ngôi sao đang bay loạn xạ.