Cành cạch.
Những chiếc ghế vỡ vụn từng chút một rơi xuống đất, tạo nên những tiếng động rất nhỏ. Tiếng động này thật sự không lớn, nhưng vào lúc này lại phát ra cực kỳ rõ ràng, bởi vì khi đó mọi người trở nên hết sức yên tĩnh, họ đều bị cảnh tượng này dọa cho sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương không chớp mắt.
Nhưng đó là một chiếc ghế gỗ chắc chắn, ít nhất cũng phải ba mươi đến năm mươi cân, cứ thế đập vào đầu và vai một người như vậy, hơn nữa còn vỡ ra thành hình dạng đó, phải rất chấn động ấy.
Lâm Trạch Dương từ từ quay đầu lại, nhìn tên côn đồ đó.
Cơ thể tên côn đồ không chịu được lập tức lùi lại ra sau, lảo đảo ngã ngay xuống đất, đồng tử co vào, rõ ràng là sợ hãi đến tột độ rồi.
Đầu của Lâm Trạch Dương lại không hề chảy máu, Lâm Trạch Dương cũng không bị ngã xuống, điều quan trọng nhất là Lâm Trạch Dương lại nghiêm túc nhìn tên côn đồ này, hơn nữa còn dùng giọng điệu lịch sự nói: "Làm phiền anh có thể đừng quấy rầy tôi được không? Đổi lại lần sau tôi sẽ đánh anh nhẹ chút, cảm ơn."
Giọng nói và vẻ mặt của Lâm Trạch Dương hoàn toàn không hề có sự giả tạo, chắc chắn là anh đang nói thật lòng.
Mọi người lại sững sờ, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn có chuyện quan trọng hơn chuyện trước mắt sao? Những người khác dùng chiếc ghế gỗ đập xuống thế mà lại coi như không vậy.
Với trường hợp của Lâm Trạch Dương thật sự là như vậy. Nói chuyện với tên côn đồ xong, Lâm Trạch Dương lại quay người sang, vẻ mặt vô cùng đau khổ nói: "Cô giáo Sở Sở, cô nói đi chứ, cô là người dạy dỗ, là tấm gương cho bọn trẻ đấy, cô nói mà không giữ lời thì làm sao mấy đứa trẻ có thể học được cách thành thực chứ? Không giữ lời hứa thì có thành thật không?”
Cả người Sở Sở đứng ngây ra đó, cô không biết phải nói gì nữa rồi, tình huống này đã vượt quá mọi sự hiểu biết của cô. Rốt cuộc tình huống này là sao vậy?
Bị mấy tên côn đồ cực kỳ hung dữ bao vây, Lâm Trạch Dương thậm chí còn không thèm nhìn đối phương, lại truy đuổi cô để đòi tiền, bỏ qua những lời mà cô lỡ miệng nói ban nãy, có phải tư tưởng của anh hơi lớn rồi không? Chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới nguy hiểm sao?
Nhìn đám côn đồ đều đang nằm trên mặt đất giãy giụa và đau khổ ở đằng trước, Sở Sở cảm thấy sự lo lắng của mình hoàn toàn thừa thãi, Lâm Trạch Dương này vốn không phải là người mà.
"Tôi đưa, tôi đưa là được chứ gì, tất cả tôi đều đưa hết cho anh!" Sở Sở đột nhiên hét lên, hơi giống sắp phát điên, cô thật sự đã bị Lâm Trạch Dương ép cho có hơi hóa rồ rồi, thậm chí còn quên tình hình bây giờ là gì, đến nỗi cô có phần nói mà không suy nghĩ.
Tất cả phụ huynh lại đứng ở đó, có chuyện gì đang xảy ra ở đây, vừa rồi không phải xã hội đen đến thu tiền bảo kê rồi à, giờ sao cô giáo Sở Sở lại như vậy, cô giáo Sở Sở định đưa cho Lâm Trạch Dương thứ gì đó?
Tất cả phụ huynh nam đều nghiến răng nghiến lợi, còn cả các phụ huynh nữ đều xấu hổ mà cúi đầu.
Cô giáo Sở Sở, cô và phụ huynh Lâm Trạch Dương đang làm gì vậy? Cô có suy nghĩ đến cảm nhận của người khác không? Bây giờ quả thực đã đồng ý tự do yêu đương, phụ huynh nam độc thân và nữ giáo viên xinh đẹp độc thân không phải là không thể ở bên nhau, nhưng cô giáo Sở Sở chấp nhận Lâm Trạch Dương thì đồng ý đi chứ, tại sao lại nói ra những lời “trần trụi” như vậy.
Trong chốc lát Sở Sở vẫn nhận ra những lời cô vừa nói có hơi mạo phạm rồi, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, đến nỗi cả cổ cũng đỏ lên, cô nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Vậy cô sẽ đưa tôi luôn bây giờ hay để lát nữa đưa? Nếu buổi trưa không được thì tôi có thể đợi đến buổi chiều. Tôi không vội đâu." Lâm Trạch Dương cảm thấy mình thật là một người quá tốt bụng. Xem xét đến cảm nhận và khó khăn của đối phương, đất nước nợ anh giải thưởng "Công dân có lương tâm nhất".
"Hả?" Tất cả các bậc phụ huynh lại trợn tròn mắt, không dám tin rằng điều đó là sự thật, rốt cuộc giờ hai người này đã đến mức nào.
Vì vậy, mọi người đều nhìn Sở Sở, muốn xem thử cô xử sự như thế nào.
Sở Sở cắn môi, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, bèn nói: “Đừng giục nữa, buổi tối được không, buổi tối tôi sẽ đưa cho anh."
"Ồ..." Mọi người lại trợn mắt há hốc mồm, cô giáo Sở Sở thật sự đã đồng ý.
Thấy biểu hiện của mọi người, Sở Sở lập tức hiểu ra, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng từ đầu đến cuối giọng nói vẫn không thoát ra được, thực sự quá xấu hổ, quan trọng hơn là Sở Sở cảm thấy nếu cô nói thêm gì nữa, rất có thể lại bị Lâm Trạch Dương dẫn dắt, sau đó lại bị mọi người hiểu lầm.
Lâm Trạch Dương nhận được câu trả lời, sau đó hài lòng quay sang ôm Manh Manh, đi đến trước mặt tên tóc húi cua và những tên xã hội đen khác.
Nhóm xã hội đen này là những người thường xuyên đánh nhau trên đường, vì vậy tất cả mọi người có mặt tại hiện trường họ đều biết rất rõ, Lâm Trạch Dương rất giỏi đánh nhau, ít nhất họ từng thấy qua những người đánh nhau giỏi nhất, bọn chúng chắc chắn không phải đối thủ, cho dù có đánh lén đi nữa.
Cho nên lúc đó nhìn thấy Lâm Trạch Dương đi về phía bọn chúng, trong lòng họ không có gì ngoài sự sợ hãi.
Lâm Trạch Dương rất bình tĩnh nhìn tên tóc húi cua, nói: "Bây giờ mày còn muốn thu tiền bảo kê nữa không?"
Tên tóc húi cua lập tức lắc đầu, nói đùa, bây giờ cho dù có cho hắn ta một trăm cái lá gan cũng không dám, không thấy người đó vừa mới đánh ngã tên côn đồ như thế nào sao, người ta vốn không thèm nhìn ra phía sau.
Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: "Nhớ kỹ đó, khu nhà này là do tao bảo kê, chúng mày không những không được thu tiền bảo kê nơi này mà còn phải đảm bảo không quấy rối bất kỳ người nào tới đây, hiểu rồi chứ?"
Tên tóc húi cua lập tức gật đầu và nói: "Vâng, vâng, vâng, về sau chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Lâm Trạch Dương gật đầu lần nữa, sau đó vẫy tay ra hiệu với đám người tên tóc húi cua khác, nói: "Bây giờ chúng mày có thể cút được rồi."
Với sự giúp đỡ của những tên côn đồ đó, tên tóc húi cua cũng đứng dậy khỏi mặt đất và chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã." Lâm Trạch Dương đột nhiên lại gọi đám người tên tóc húi cua lại.
Tên tóc húi cua không hiểu nên nhìn Lâm Trạch Dương và nói: "Đại ca, anh còn chuyện gì nữa sao ạ?"
Lâm Trạch Dương nhìn tên tóc húi cua rất nghiêm túc, nói: "Mày nên biết rằng tao là một người rất giữ chữ tín, vừa rồi tao và cô giáo Sở Sở đã nhấn mạnh điều này. Nãy tao không cẩn thận đã nói bậy, bảo mày cút chứ không phải bảo chúng mày đi đi. Vậy nên, bây giờ chúng mày tốt nhất là cút ra ngoài đi, nếu không tao sẽ trở thành một người nói lời mà không giữ lời đấy."
Tên tóc húi cua đã nghe đủ loại lời nói, nhưng hắn ta chưa bao giờ nghe thấy một lời nói nào thoát tục như vậy, thế mà chỉ vì nói bậy nên bảo người khác cút.
Đám người của tên tóc húi cua liếc nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó nghiến răng nghiến lợi, ngã xuống đất rồi cút ra khỏi lớp học.
Mọi người không khỏi lại ngẩn người tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, vừa rồi cô ấy nói là sự thật.
Lâm Trạch Dương quay người lại, nhìn Sở Sở và trên môi nở một nụ cười, nói:
“Cô giáo Sở Sở, cô xem đấy nhé, tôi đã làm gương tốt cho mấy đứa trẻ rồi, làm người đã nói ra thì phải giữ lấy lời nhé."