Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có sự chuẩn bị đã đến một không gian khép kín lạ lẫm chính là cơn ác mộng của bất kì sát thủ nào.

Nơi này sẽ ẩn giấu mai phục gì và nguy hiểm sẽ đến từ đâu?

Tần Tình cảm thấy tất cả không cần phải suy nghĩ gì nữa bởi vì hiện tại cô ta đã giống như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, giống như con thỏ nhỏ bị mắc bẫy của thợ săn, cho dù như thế nào đi chẳng nữa cuối cùng cũng chỉ còn một con đường là làm thức ăn cho con người thôi.

Tần Tình vừa nghĩ đến đây liền không thể không thở dài một hơi, sau đó cô ta nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân mình sắp xong rồi.

“Cô là cô Tần sao? Cô rất đúng giờ đấy. Thuốc kia cô có mang đến không? Bây giờ tôi sẽ thanh toán tiền vào tài khoản cho cô.” Đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Tần Tình nhìn về hướng người đang đi tớ mà không khỏi sững người, đây lại là tình hình gì vậy?

“Cô Tần hãy xác nhận lại, tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của cô rồi.” Hoàng Chính đứng trước mặt Tần Tình thái độ hết sức tôn kính. Thay vì nói anh ta đang giao dịch với Tần Tình thì không bằng nói anh ta là một nhân viên phục vụ đang sợ khách không vui.

Tần Tình không thể không sững người. Không phải nói ông hoàng của thế giới ngầm là Lưu Uy bá đạo không ai bằng, đối với người khác sẽ dùng thái độ cao cao tại thượng vậy mà bây giờ thuộc hạ của Lưu Uy lại khiêm tốn như thế này, khác hoàn toàn so với tin tình báo.

Hơn nữa đối phương thế mà lại chuyển tiền vào tài khoản của cô ta rồi. Không phải giả chứ? Bên trong có bẫy rập gì không?

Lại vào lúc này, điện thoại của Tần Tình reo lên.

“Đội trưởng, tiền đã nhận được rồi, một đồng cũng không thiếu, trực tiếp chuyển vào tài khoản nội địa của chúng ta rồi. Chúng ta sẽ không phải nhận bất cứ điều tra nào.” Tần Tình nhận điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Elizabeth.

Tần Tình đặt điện thoại xuống, cả khuôn mặt chấn kinh. Đối phương có phải còn chưa kiểm tra thuốc đã giao dịch xong rồi? Không ngờ mọi thứ lại thuận lợi như vậy.

Trước đây Tần Tình không phải chưa từng giao dịch với ai nhưng mà làm gì có giao dịch nào thuận lợi như vậy? Mỗi một lần giao dịch lại là một lần hai bên đấu trí với nhau, không phải xem hàng có xuất hiện vấn đề gì không thì cũng là động tay động chân khi chuyển tiền, thậm chí là trực tiếp mua chuộc thuộc hạ của đối phương.

Nhưng mà bây giờ tiền cũng đã được chuyển vào tài khoản nội địa của Tần Tình rồi, cũng không cần phải tra xem đủ loại nữa.

Tần Tình cảm thấy bản thân như đến nhầm chỗ, nếu không thì chắc chắn cô ta đang nằm mơ.

“Các người không cần kiểm tra thuốc sao?” Tần Tình nhịn không được mà đưa ra câu hỏi như vậy.

Hoàng Chính liên tục phất tay nói rằng: “Không cần, không cần. Tôi tin tưởng cô, làm giao dịch thì quan trọng nhất là hai chữ thành tín.”

Tần Tình không thể không một lần nữa há to miệng, thành tín ở trong thế giới ngầm sao? Từ bao giờ hai chữ này lại được đặt lên đầu tiên vậy, có thể đen ăn đen chắc chắn sẽ không bỏ qua mà.

Tần Tình dưới sự tiễn đưa của Hoàng Chính rời khỏi câu lạc bộ, nhưng sau khi cô đi ra ngoài cứ một bước lại quay đầu ba lần, miệng động mấy lần, dường như Tần Tình đang có gì muốn nói nhưng đến cuối cùng cô vẫn không nói gì.

Quái lạ, thật sự rất quái lạ.

Tần Tình cảm thấy lần giao dịch này của bản thân thật sự quá quái lạ rồi, tại sao có thế thuận lợi như vậy? Thuận lợi đến mức mà Tần Tình hoài nghi nhân sinh.

Tần Tình không thể không một lần nữa gọi điện cho Elizabeth, một lần nữa xác nhận lại.

Elizabeth không thể nào chắc chắn hơn được nữa liền nói với cô: “Đội trưởng, tiền thật sự đã nhận được rồi, sẽ không có lỗi gì xảy ra đâu. Nhưng chỉ có duy nhất một điều kì lạ.”

“Cái gì, chỗ nào kì lạ vậy?” Tần Tình vội vàng hỏi lại, quả nhiên là có vấn đề.

“Hình như đối phương đã chuyển thêm cho chúng ta một nghìn vạn tệ nữa.” Elizabeth rất không chắc chắn nói.

Tần Tình lại một lần nữa há to miệng, cả mặt cô hoàn toàn chấn kinh. Tần Tình cảm thấy bản thân nhất định đang nằm mơ rồi, nếu không thì chuyện như thế này sao có thể xảy ra được.”

“Chuyện này, Lâm Trạch Dương, cậu thật sự quen biết người phụ nữ kia à? Giá cả cuộc giao dịch lần này không nhỏ đâu.” Lưu Uy mở mắt to nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng gật đầu đáp lại: “Đương nhiên rồi, người kia chính là người phụ nữ của tôi.”

Khóe miệng Lưu Uy không nhịn được mà co rút, đây lại là chuyện quái gì vậy? Tùy tiện xuất hiện một người phụ nữ thế mà lại là người phụ nữ của Lâm Trạch Dương. Mà bởi vì điều này mà Lưu Uy còn tổn thất không ít.

Phải biết rằng nếu muốn đen ăn đen ông ta hoàn toàn có thể không trả một đồng tiền nào.

Lâm Trạch Dương rất nghiêm túc nhìn Lưu Uy, trả lời ông ta: “Tôi cũng chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra. Vậy nên tôi cảm thấy…”

“Không sao, không sao. Chỉ là một chút tiền nhỏ mà thôi. Nếu đã là người phụ nữ của cậu thì số tiền này tôi nên phải bỏ ra. Vốn dĩ đây là một giao dịch mà hai bên đều có lời.” Lưu Uy vội vàng trả lời, tâm tư muốn lôi kéo Lâm Trạch Dương quá đỗi rõ ràng.

Lâm Trạch Dương nhìn Lưu Uy giống như đang nhìn một kẻ ngốc, đáp lại ông ta: “Ông đang nói cái gì vậy, tại sao ông lại là người như vậy? Cảm thấy bản thân không quan tâm thì người khác cũng không quan tâm sao. Ông suýt chút nữa thì giải quyết người phụ nữ của tôi rồi. Ông nghĩ chuyện như thế này tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho ông sao? Nhưng mà nể tình ông giúp đỡ tôi, tôi sẽ không tính toán với ông như bình thường. Vẫn như trước đây đã nói đi, lần giao dịch này tôi không ra tay vậy nên đưa tôi một nửa là được rồi. Còn liên quan đến việc khác tôi sẽ không tính toán với ông nữa. Haiz, ai bảo Lâm Trạch Dương lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy chứ.”

Lâm Trạch Dương vừa nói vừa nhịn không được mà thở dài nặng nề, sau đó anh vỗ vai của Lưu Uy, trên mặt hiện lên chữ “ông có thể quen được tôi lúc phúc bảy đời của ông”.

Khóe miệng của Lưu Uy không khỏi co rút, ông ta cảm thấy bản thân quá xem thường mức độ vô liêm sỉ của Lâm Trạch Dương.

Đây là chuyện quái quỷ gì, tại sao bản thân lại nhặt được tiện nghi rồi, tiền cũng không phải Lưu Uy ông ta bỏ ra sao? Lưu Uy không phải nể mặt mũi của Lâm Trạch Dương mới bỏ tiền ra sao, bây giờ lại biến thành cái dạng gì rồi?

Lưu Uy cảm thấy bản thân đã không biết nên nói gì với Lâm Trạch Dương nữa rồi.

Rất nhanh, ngày hôm sau đã đến.

Hôm nay Tần Tình cuối cùng cũng xuất hiện ở công ty.

Khi mà Lâm Trạch Dương đi đến công ty thì Tần Tình ngay lập tức gọi anh vào trong phòng làm việc.

Tâm trạng của Tần Tình hôm nay rất tốt, miệng hơi mỉm. Giao dịch ngày hôm qua diễn ra suôn sẻ làm cho Tần Tình được thở phào nhẹ nhõm, cô cuối cùng cũng đã vượt qua cửa ải khó khăn này.

Nhưng mà không biết vì lý do gì khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương, sắc mặt của Tần Tình ngay lập tức trở nên lạnh lùng.

Thực sự bộ dáng của Lâm Trạch Dương quá nhàn rỗi rồi!

Điều này làm Tần Tình đem ra so sánh, thời gian vừa rồi Tần Tình đã gặp phải phản bội, suýt chút nữa đã chết, lại phải vì chuyện tiền nong mà không ngừng chạy vạy khắp nơi. Từ lúc đó đến bây giờ cô còn chưa được nghỉ ngơi tử tế, cả ngày đều lo lắng sợ hãi.

Dựa vào đâu chứ?

Vậy nên khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương, Tần Tình trực tiếp bốc hỏa.

Một người rõ ràng không có việc gì làm tại sao có thể trở thành người đàn ông của mình, trở thành ba ba của con gái mình chứ?

Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK