Cái gọi là người nói vô tình, người nghe có ý, người nói có thể không có ý đó, nhưng là lời nói ra có đôi khi sẽ thật sự làm tổn thương đến người khác.
Giống như bây giờ, Lâm Trạch Dương thật sự đối xử với Trần Xung rất chân thành, thậm chí còn tự cảm thấy mình đối xử với Trần Xung quá tốt.
Mà Trần Xung thì dường như tức giận đến mức muốn nổ tung.
Hít một hơi thật sâu, Trần Xung vẫn kìm nén cơn tức giận xuống, sau đó cưỡng ép chính mình nở ra một nụ cười, nói với Lâm Trạch Dương: "Vậy người anh em Lâm Trạch Dương, cậu cứ tiếp tục ở chỗ này chơi đi, tôi sẽ không ở đây nữa."
Nói xong, Trần Xung vội vàng quay người sải bước rời đi, không muốn ở cùng một không gian với Lâm Trạch Dương, cũng không muốn hít thở cùng một bầu không khí với anh.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Trần Xung, sau đó nói: "Ông ấy cũng không tệ, chỉ có điều hơi keo kiệt một chút, rõ ràng là ông chủ, chỉ mời tôi uống chén trà thôi cũng không chịu."
Nói xong, Lâm Trạch Dương không ngừng lắc đầu.
Lúc này Lý tổng cũng không biết nên nói gì, chắc cũng chỉ có Lâm Trạch Dương mới dám từ chối Trần Xung một cách chính đáng như vậy trước mặt ông ta, sau đó Trần Xung còn không tức giận, Lâm Trạch Dương lại còn ở sau lưng mắng người ta keo kiệt.
Lâm Nha thì đang nghiến răng nghiến lợi vì vận khí tốt của Lâm Trạch Dương, có thể làm cho ông chủ của nơi này xuất hiện, mà ông chủ này còn chủ động vươn cành ô liu.
Chẳng qua tên gia hỏa Lâm Trạch Dương này quả nhiên là một tên ngớ ngẩn, cơ hội tốt như vậy cũng không bắt được, đáng đời anh ta cả một đời đều là dùng mấy ngàn đồng sinh hoạt, loại người này nếu như có thể có sự nghiệp lớn, Lâm Nha cảm thấy chắc chắn mình có thể bắt được bướm ở ao phân.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết người khác đang nghĩ gì, mà anh cũng không quan tâm người khác đang nghĩ gì. Tiếp đó, anh tiếp tục đi xung quanh mỏ đá.
Có trên tay mấy khối ngọc, Lâm Trạch Dương không cần lo lắng về lần tu luyện tiếp theo. Nhưng anh cảm thấy rằng ở mỏ đá này chắc sẽ có một ít ngọc chất lượng tốt hơn…
Tuy nhiên, Lâm Trạch Dương đã đi nhiều nơi nhưng không tìm được ngọc có chất lượng tốt hơn, đương nhiên trong quá trình đó, Lâm Trạch Dương cũng tìm được một ít ngọc khá tốt. Có điều, anh đều không mua những viên đá đó.
Có đôi khi Lâm Trạch Dương rất bướng bỉnh, đã quyết định một việc thì không thể quay đầu lại. Anh hiện tại đang nhắm đến việc tìm kiếm một ít ngọc tốt để giúp mình tu luyện, anh không nghĩ đến tiền bạc nên dồn hết tâm sức vào việc tìm kiếm ngọc tốt hơn.
Ngay tại thời điểm Lâm Trạch Dương đang muốn bỏ cuộc, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một chút tiếng vang.
m thanh này phát ra từ phía khu vực A truyền đến đây, hơn nữa nghe thanh âm hình như còn là ở mấy cái khu vực cuối cùng của khu vực A bên kia.
"Oa, một khối ngọc nguyên chất lớn như vậy đột nhiên mở ra, mặc dù chất lượng của khối ngọc này chỉ ở mức trung bình, nhưng nếu lấy ra nguyên một khối, nếu không có mười triệu căn bản mua không được."
"Trương đại sư đúng là Trương đại sư, đều nói người trong nghề vừa ra tay liền biết có hay không, đây là lần thứ mấy Trương đại sư ra tay, ít nhất cũng phải lợi hại như vậy, quả nhiên rất đỉnh."
"Trương đại sư, chừng nào thì ông sẽ mở lớp dạy vậy, cho dù tốn một trăm vạn một khóa, tôi cũng phải đến, ông quả thực là một kỳ nhân trong giới đổ thạch."
Tiếng kinh hô bên kia không ngừng vang lên, hiển nhiên có không ít người đang tụ tập, mà lúc này họ đều đang rất kích động.
Nghe âm thanh, con mắt Lý tổng sáng lên, vô thức muốn đi qua phía bên đó, thậm chí đã đi được một đoạn nhất định, mới nhớ ra mình đang ở cùng Lâm Trạch Dương, sau đó ngượng ngùng quay về.
"Bên kia là chuyện gì xảy ra vậy?" Lâm Trạch Dương cũng sinh ra một chút hiếu kì.
Lý tổng há to miệng, làm ra bộ dáng giống như đang nhìn một tên ngớ ngẩn nhìn Lâm Trạch Dương, nhưng nghĩ lại, Lâm Trạch Dương hình như cũng không phải người trong giới này.
"Lâm Trạch Dương, nếu như cậu thường xuyên tiếp xúc lĩnh vực đổ thạch này, thì chắc chắn cậy sẽ biết một người có tên là Trương đại sư. Người này ở giới đổ thạch là một truyền kỳ, tay của ông ta có danh hiệu thạch thành kim, tảng đá mà ông ta nhìn trúng dường như đều sẽ có màu xanh, thậm chí có nhiều khi, ông ta còn có thể mở ra ngọc tốt vô giá."
"Lần trước, Trương đại sư đã tìm ra có một khối lục ngọc thạch Đế Vương, mà còn không có bất kỳ chút tì vết nào, nó có kích thước bằng một nắm tay, giá trị gấp ba lần khối ngọc thạch này của cậu.
Cho nên, tất cả đổ thạch người - chúng tôi đều hi vọng nhìn thấy Trương đại sư một chút, có được một câu chỉ điểm của ông ta. Nói không chừng, chúng ta có thể lập tức thông suốt."
"Trong những lúc bình thường, chúng ta rất khó nhìn thấy Trương đại sư, ông ta rất ít khi đến mỏ đá đánh cược, có lẽ là loại cao thủ chân chính giống như ông ta, đã không còn muốn chơi loại trò chơi cấp thấp như vậy. Chậc chậc."
Lý tổng càng nói càng kích động hơn, trong mắt thậm chí còn có ánh lửa bay ra.
Lâm Trạch Dương nhướng mày, trong lòng xuất hiện một chút nghi hoặc, chẳng lẽ cái kia Trương đại sư gì đó cũng giống như mình, có thể tu luyện ra khí hải, bằng không thì làm sao ông ta có thể tìm được ngọc chuẩn xác như vậy.
"Chúng ta đi xem một chút, đi thôi." Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, liền nhanh chân đi về phía trước.
Đây là quầy hàng số 35 khu A, lúc này chung quanh quầy hàng đã vây đầy người, quả thực có thể nói là chật như nêm. Toàn bộ khách khứa của cả mỏ đá, thậm chí cả chủ một số gian hàng cũng tụ tập ở đây.
Bọn họ đều đến để xem Trương đại sư, muốn thấy phong thái của nhân vật truyền kỳ này. Mà Trương đại sư cũng không làm cho tất cả mọi người thất vọng, ông ta đã liên tục mở ba khối đá, ba khối đá này đều tăng, trong đó có một khối càng là tăng đến mức khiến người khác kinh ngạc, vậy mà mở ra ngọc thạch có giá trị đến hai mươi triệu.
Đám người Lâm Trạch Dương muốn đi vào vòng trong, nhưng mà những người xung quanh căn bản không cho đám người Lâm Trạch Dương cơ hội này, chính bọn họ cũng đều muốn đi vào mà.
Có điều đi vào được hay không cũng không quá quan trọng đối với Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương buông bỏ nhận thức của mình, khóa chặt nhận thức của mình vào đám người ở trung tâm.
Một hồi lâu về sau, lông mày Lâm Trạch Dương có hơi nhíu lại, bởi vì anh không hề cảm nhận được thứ gì đặc biệt cả, chẳng lẽ là mình đoán sai sao? Trương đại sư chỉ là vận khí tốt một chút mà thôi.
Nghĩ tới đây, chân mày Lâm Trạch Dương càng nhíu chặt hơn một chút, muốn đi vào bên trong nhìn kỹ thêm một chút.
"Anh là ai vậy? Nhường một chút, tôi muốn anh nhường một chút. Nhanh lên đi, đừng tưởng rằng mình có vài đồng tiền liền rất lợi hại, người ở chỗ này ai mà không có nhiều tiền chứ? Trương đại sư là người là ai muốn gặp cũng có thể gặp sao? Anh đứng xếp hàng đi." Lâm Trạch Dương muốn đi về phía trước, lại bị người phía trước mắng cho một câu.
Khóe miệng Lâm Trạch Dương co rút, không thể tưởng được danh tiếng của Trương đại sư lại cao đến loại trình độ này, thậm chí chỉ là gặp mặt một lần cũng khó như vậy, còn khó gặp hơn minh tinh đang hot đấy!
Lại đúng vào lúc này, có người từ phía trước tách đám người ra, rồi đi tới bên cạnh Lâm Trạch Dương.
Đây là một người đàn ông rất cao lớn, mặc một bộ âu phục.
Trước đó không lâu Lâm Trạch Dương vừa mới gặp qua người này, nhớ rõ người này hình như là vệ sĩ của người tên Trần Xung kia.
Như vậy, người này tới đây làm gì? Là tìm Lâm Trạch Dương sao?