Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ người thành phố Quảng Bắc đều biết Trương Dân là một người nói là làm.

Cũng không phải là bởi vì Trương Dân là một người đáng tin, hắn từng phản bội người khác rất nhiều lần. Thế nhưng, chỉ cần đối tượng nói chuyện với Trương Dân còn sống, thì lời Trương Dân đã nói nhất định sẽ thực hiện.

Bởi vì chỉ có như vậy, Trương Dân mới có thể làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta không dám phản kháng.

Cho nên, thời điểm Trương Dân nói ra những lời này, hô hấp của lão Cẩu và Mã Hoa đều nhịn không được mà trở lên nặng nề hơn, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhìn Trương Dân nói: "Có khả năng ý định này của anh sẽ không thực hiện được. Bởi vì tôi sẽ không để Lâm tiên sinh từ bỏ mảnh đất kia."

"Cậu như vậy là đang muốn đối nghịch với Trương Dân tôi đây." Ánh mắt Trương Dân hơi híp lại, nụ cười trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất tăm hơi.

"Nếu như anh cho rằng là như vậy, vậy thì tôi đúng là kẻ thù của anh." Vẻ mặt Lâm Trạch Dương vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm túc.

Rầm.

Đột nhiên, hai tay Trương Dân vỗ mạnh lên mặt bàn, hắn cũng từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, như muốn đóng đinh lên người anh.

"Có phải cậu cho rằng tôi không có biện pháp giải quyết cậu? Cậu cho rằng công phu của cậu lợi hại nên không ai có thể đối phó được với cậu phải không?" Trương Dân vừa nói chuyện vừa vung tay.

Sau đó, vách tường trong phòng vậy mà lại rơi ra.

Không, cũng không phải vách tường rơi ra, mà chỗ đó vốn không phải là bức tường mà là một lớp giấy, lớp giấy này che đi những người đứng ở phía sau.

Sau khi xé mở lớp giấy ngụy trang, người xuất hiện trước mặt Lâm Trạch Dương cũng không có bao nhiêu, chỉ có bốn người, nhưng bốn người này đứng ở bốn hướng, hoàn toàn bao vây Lâm Trạch Dương ở giữa.

Càng quan trọng hơn là, trong tay bốn người này đều có súng.

Khác với Slender Monkey cầm súng hướng vào đầu Lâm Trạch Dương, cho dù là ánh mắt của những người này hay là tư thế cầm súng, thậm chí cả bộ dáng cơ thể của họ đều chứng minh họ không phải là người bình thường, họ chắc chắn là những tay súng thiện xạ đã được huấn luyện bài bản.

Tình huống này hoàn toàn khác nhau, đối mặt với một Slender Monkey cầm súng trên tay, Lâm Trạch Dương không hề có một sợ hãi chút nào như vậy, bởi vì cho dù Lâm Trạch Dương có chậm đến mấy thì Slender Monkey cũng không thể bắn trúng được Lâm Trạch Dương.

Mà bốn tay súng được huấn luyện nghiêm chỉnh, đủ để cho Lâm Trạch Dương rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục*.

*chỉ việc không thể phản kháng.

"Hiện tại cậu còn dám kiêu ngạo nữa sao.” Khóe miệng Trương Dân cong lên đầy chế nhạo, ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương giống hệt như đang nhìn một người chết.

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương không chút thay đổi, nhìn có chút đờ đẫn, giống như đang sợ hãi, hồi lâu không phát ra âm thanh.

Cũng phải, gặp tình cảnh như vậy, ai không sợ hãi, ai không khẩn trương, lại có ai còn có thể giữ được tỉnh táo chứ?

Trương Dân không khỏi cười phá lên, cười đến vô cùng vui vẻ, cười đến vô cùng kiêu ngạo, có thể không phiền toái đến Trần Thăng vậy đương nhiên là tốt nhất, về việc Lâm Trạch Dương bị giết ở đây có gặp rắc rối hay không, quả thực sẽ có rắc rối, bên ngoài đã tràn ngập cảnh sát, Trương Dân cũng biết điều này. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến hắn chứ?

A đúng rồi, đúng là có liên quan, bởi vì Trương Dân hắn là một công dân nhiệt tình, hắn đã nhìn thấy Lâm Trạch Dương bị bốn kẻ giết người giết chết, nên hợp tác với cảnh sát mô tả bộ dạng của bốn kẻ giết người. Về việc cảnh sát có bắt được những kẻ sát nhân đó hay không thì không liên quan gì đến Trương Dân hắn, dù sao Trương Dân hắn đã cố gắng hết sức mà.

Vừa nghĩ đến việc mình thực sự đã giết một đệ tử của một thế gia lánh đời, tiếng cười của Trương Dân càng lớn hơn. Cơ bản là không có cách nào dừng lại.

Đột nhiên Lâm Trạch Dương duỗi ra một ngón tay.

"Ý cậu là gì?" Trương Dân nhìn Lâm Trạch với vẻ mặt khó hiểu và nói.

"Một phút." Lâm Trạch Dương vừa dứt lời, người anh đã lao về phía trước, lộn vòng trên mặt đất.

Cùng lúc đó, bốn tay súng cũng bắt đầu di chuyển. Khẩu súng được trang bị bộ phận giảm thanh lập tức khai hỏa, bốn viên đạn bắn từ bốn phía theo các quỹ đạo khác nhau.

Viên đạn của người thứ nhất rơi xuống phía sau Lâm Trạch Dương đang lộn người trên mặt đất, viên đạn của người thứ hai rơi xuống phía trước, viên đạn của người thứ ba rơi xuống bên trái, viên đạn của người thứ tư rơi xuống bên phải.

Bốn người này ăn ý đến mức khó có thể tưởng tượng, bọn họ phong tỏa tất cả các vị trí có thể di chuyển được của Lâm Trạch Dương, nên nếu nói theo cách khác, Lâm Trạch Dương nhất định sẽ bị bắn trúng đạn

Nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Lâm Trạch Dương đang lộn người trên mặt đất, thân thể đột nhiên dừng lại, dừng lại trên không, việc này có thể coi là đi ngược lại các định luật vật lý.

Hình ảnh lúc này dường như vẫn đứng yên, thời gian và không gian dường như đã không tồn tại.

Ngay sau đó, thân thể Lâm Trạch Dương lần nữa chuyển động, nhanh chóng lăn về phía trước.

Sau đó, một tay anh vung về một phía.

Cùng lúc đó, bốn tay súng đã điều chỉnh tốt góc độ, lần nữa bắn vào Lâm Trạch Dương. Nhưng lần này chỉ có ba thanh âm nhỏ vang lên.

Rồi một âm thanh giòn tan vang lên, có đồ vật gì đó rơi xuống đất. Đó là súng. Súng của một người trong số bọn họ.

Lại nhìn người kia, phía trên cổ tay hắn có một dòng máu lớn chảy ra, trong mắt hắn tràn đầy nghi hoặc và đau đớn.

Lăn mình một cái về sau, Lâm Trạch Dương lại vung tay lên, lần này Lâm Trạch Dương liên tiếp làm động tác vung tay ba lần. Sau đó…

Sau đó Lâm Trạch Dương cũng không nhìn bốn tay súng nữa mà nhìn về phía Trương Dân, đồng thời nhấc bước đi về phía hắn.

Lúc này, trong đầu Trương Dân trống rỗng, hắn hoàn toàn bị dọa, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đừng nói là Trương Dân, cho dù là bốn tên tay súng kia, lúc này cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ngay lúc Lâm Trạch Dương cử động, bọn họ chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, như bị một con dao sắc bén cắt vào, sau đó bàn tay không thể sử dụng lực được nữa.

Bốn tên sát thủ biết trên thế giới này không tồn tại chuyện thần kỳ như vậy, Lâm Trạch Dương không có khả năng không làm gì mà có thể khiến cho bọn họ bị thương.

Cho nên, tầm mắt của bọn họ bắt đầu rò quét nhìn chung quanh. Cuối cùng họ cũng phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Trên vách tường bên cạnh bọn họ, xuất hiện bốn lỗ nhỏ. Bọn họ theo bản năng đến gần miệng lỗ, sau đó rốt cục thấy rõ ràng thứ bên trong.

Một miếng vải, một miếng vải nhỏ.

Ngay sau đó, bọn họ đột nhiên quay người lại, ánh mắt lần nữa tập trung vào Lâm Trạch Dương, nói chính xác thì chính là nhìn trên tay áo của Lâm Trạch Dương.

"Nhìn xem, để loại bỏ bốn tên này, quần áo của tôi đã rách nát hết rồi. Anh phải bồi thường cho tôi, bộ quần áo này có giá một trăm hai mươi ba tệ, nếu như anh không bồi thường cho tôi, thì anh không xong với tôi đâu."

Lâm Trạch Dương hùng hổ tới trước người Trương Dân, quả thực giống như muốn đem Trương Dân trực tiếp nuốt vào trong bụng.

Lúc này Lâm Trạch Dương thật sự đã tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK