Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cảnh phim nhìn chung cũng chỉ có vài phút, dài cũng chỉ hơn mười phút, cho nên thời gian quay phim cũng không tính là quá dài, một tuần sau, mặc dù Nicole có yêu cầu rất cao về chất lượng, bộ phim cũng đóng máy một cách hoàn mỹ.

Trong quá trình quay phim, Chu Quang vẫn không quên tìm Lâm Trạch Dương gây phiền phức, nhưng lần nào cũng không thành công, điều này làm cho Chu Quang rất nghẹn uất, Lâm Trạch Dương giống như được nữ thần may mắn giúp đỡ vậy.

Điều khiến Chu Quang chịu không nổi nhất là, Lâm Trạch Dương này hoàn toàn không biết mình muốn hãm hại anh ta, luôn bày ra dáng vẻ ngốc nghếch, vô tâm vô phế*.

*Vô tâm vô phế [没心没肺]: Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.

Ngay cả một kẻ ngốc cũng không thể dạy dỗ được, điều này khiến Chu Quang quả thực muốn phát điên

May mắn thay, tối nay có tổ chức tiệc mừng, Chu Quang đã chuẩn bị một món quà lớn dành cho Lâm Trạch Dương

Công ty giải trí của Chu Quang là một công ty giải trí rất lớn, dưới trướng có rất nhiều ngôi sao vô cùng nổi tiếng, thậm chí còn có Trần Bá Trực nổi tiếng toàn quốc.

Chu Quang là nghệ sĩ mà công ty giải trí chuẩn bị long trọng ra mắt, cho nên công ty giải trí này rất coi trọng Chu Quang. Chu Quang và Trần Bá Trực còn có tình bạn cá nhân không tồi.

Cho nên, khi Chu Quang đề nghị công ty tổ chức một bữa tiệc mừng, công ty không chút do dự đã đáp ứng ngay, thậm chí Chu Quang còn mời Trần Bá Trực tham gia.

Sau khi quay phim xong, Chu Quang nói ra suy nghĩ của mình với mọi người. Nicole, đạo diễn và những người khác đều cảm thấy đây là một ý tưởng không tồi, liền đồng ý.

Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn năm sao, bắt đầu vào lúc 8 giờ tối nay.

Lâm Trạch Dương không cần phải đến đón Nicole, Nicole sẽ đi cùng đội ngũ của cô ấy. Cho nên, một mình Lâm Trạch Dương đi đến trước cửa khách sạn.

Lâm Trạch Dương đi tới bằng xe buýt, bởi vì không phải là hoạt động của Kiều Lan Nữ, cho nên không thể sử dụng xe trong công ty.

Khi Lâm Trạch Dương đi ra từ trạm xe buýt, vừa hay có một chiếc xe chạy đến bên cạnh anh.

Chiếc xe khi đi ngang qua anh thì chậm lại. Chu Quang thò đầu ra khỏi xe.

Khi Chu Quang xác nhận là Lâm Trạch Dương, trên mặt Chu Quang lộ ra một nụ cười thật lớn. Chu Quang vẫn chưa biết thân phận của Lâm Trạch Dương, thấy Nicole và đạo diễn đều coi trọng Lâm Trạch Dương như vậy, còn tưởng rằng là nhân vật lớn nào đó.

Một tên hiện giờ chỉ có thể đi xe buýt, sẽ có gia thế gì được chứ, một tên khốn dưới đáy xã hội chẳng có gia thế gì, Chu Quang muốn đối phó cũng thật dễ dàng.

"Chu Quang, chiếc xe này của anh không tồi đấy ” Lâm Trạch Dương cười ha hả chào hỏi Chu Quang.

Nụ cười trên mặt Chu Quang càng lớn, trong mắt không ngừng xuất hiện một tia khinh bỉ, anh ta đã đoán được ý định của Lâm Trạch Dương, muốn làm quen với mình, sau đó ngồi xe của mình đi vào khách sạn, để cho anh ta trông có vẻ quý tộc hơn một chút, hừ anh mộng tưởng quá nhiều rồi.

Sau đó, Chu Quang đạp chân ga, để lại cho Lâm Trạch Dương một hàng khói đen.

Đúng vào lúc này, Chu Quang phát hiện Lâm Trạch Dương đã xoay người, sải bước đi về phía trước, chỉ để lại cho mình một bóng lưng cao lớn.

Chu Quang tức đến muốn hộc máu, tên này chưa bao giờ chịu làm theo kịch bản, sao anh ta có thể kiêu ngạo xoay người lại như vậy, anh ta có tư cách gì để làm hành động như vậy.

Cảnh tượng này thoạt nhìn giống như Chu Quang là tài xế của Lâm Trạch Dương, đưa Lâm Trạch Dương đến gần khách sạn, Lâm Trạch Dương xuống xe, Chu Quang chấp hành nhiệm vụ đi đỗ xe.

Quả nhiên Chu Quang nhìn thấy Lâm Trạch Dương đi tới trước cửa khách sạn, sau đó nhân viên phục vụ đứng chờ ở đó gật đầu khom lưng với Lâm Trạch Dương, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính.

Phải biết rằng Lâm Trạch Dương ăn mặc rất bình thường, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây đều là hàng vỉa hè.

Chu Quang không ngừng nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể kìm nén mọi sự tức giận trong lòng, cứ chờ đi.

Khi Chu Quang lái xe đến trước cửa khách sạn rồi xuống xe, anh ta tiện tay ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ, muốn nhân viên phục vụ đỗ xe.

Ai ngờ, nhân viên phục vụ kia lại không nhận lấy chìa khóa ngay lập tức.

Trên mặt Chu Quang tỏ ra không vui, dùng một loại ánh mắt không coi ai ra gì nhìn nhân viên phục vụ, khinh thường nói: "Loại nhân viên phục vụ cấp thấp như mấy người nghĩ mình đang làm gì, mà không hiểu được yêu cầu của tôi ”.

Đúng thế, làm nhân viên phục vụ lúc nào cũng nhận lại sự khinh bỉ, cũng quen với việc tức giận, cho nên thái độ như vậy của Chu Quang thật ra cũng không tính là gì. Nhưng vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy Lâm Trạch Dương.

“Hừ anh nghĩ anh là ai, ông chủ của anh kêu anh đi đỗ xe, anh lại muốn đến đây gây phiền phức cho chúng tôi, tuy tôi chỉ là nhân viên phục vụ cấp thấp, nhưng anh lại cao cấp tới đâu, chỉ là một tài xế, sao có thể kiêu ngạo như vậy ”

Nhân viên phục vụ cũng nhìn Chu Quang với vẻ mặt khinh thường.

Chu Quang quả thực muốn nộ khí công tâm*, hung hăng nhìn chằm chằm vào tên nhân viên phục vụ đang muốn dạy dỗ anh ta. Nhưng vì xe của Chu Quang dừng trước khách sạn, đã thu hút sự chú ý của một số người. Chu Quang đã thấy ai đó giơ điện thoại lên.

*Nộ khí công tâm: vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê

Chu Quang là một nhân vật của công chúng, tất nhiên không thể ảnh hưởng đến hình tượng của mình ở nơi công cộng. Hung ác trừng mắt nhìn tên nhân viên phục vụ kia, Chu Quang vào trong xe một lần nữa.

"Chỉ là một tên tài xế lại không biết thân biết phận, thật sự cho rằng chiếc xe này là của mình, còn nghĩ rằng mình rất có bản lĩnh, tôi khinh". Nhân viên phục vụ kia còn không quên chửi mắng chủ chiếc xe.

Chu Quang đều nghe được những lời này, hai mắt trợn lên, thiếu chút nữa đã ngất đi. Nắm chặt tay thành hình nắm đấm, Chu Quang lại không thể làm gì được, chỉ có thể ngoan ngoãn lái xe đến bãi đỗ xe.

Bên kia, Lâm Trạch Dương dựa theo lời hẹn của Chu Quang, tìm được một phòng riêng.

Dọc đường đi qua, Lâm Trạch Dương được các nhân viên phục vụ chiêu đãi nhiệt tình, thậm chí còn được quản lý tự mình tiếp đón.

Những người này rất nhiệt tình.

Lâm Trạch Dương cảm thấy khách sạn này có quy mô lớn như vậy, ngay cả một chút cũng không kì lạ. Nhìn thái độ phục vụ của người ta, mình chỉ thoáng chuyển động tầm mắt một chút thôi, bọn họ đều biết mình muốn làm gì.

Thậm chí, Lâm Trạch Dương chỉ đi vệ sinh, nhân viên phục vụ vậy mà còn đứng chờ bên ngoài, đưa khăn nóng cho Lâm Trạch Dương lau mặt lau tay.

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương không biết rằng thật ra bọn họ hiểu lầm bữa tiệc này là do Lâm Trạch Dương tổ chức.

Mà người đứng ra tổ chức bữa tiệc lần này là tổng giám đốc công ty giải trí của Chu Quang - là một người rất có danh tiếng, cho nên bọn họ cũng nghĩ rằng Lâm Trạch Dương chính là vị tổng giám đốc đó.

Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã tiến vào ghế lô*. Vốn dĩ Lâm Trạch Dương chỉ muốn tìm đại một vị trí nào đó rồi ngồi xuống, lại không ngờ quản lý rất nhiệt tình có mắt nhìn người như vậy để Lâm Trạch Dương ngồi ở vị trí chủ nhân.

Ghế lô là ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi

Tất nhiên Lâm Trạch Dương cũng không khách sáo, cho đến bây giờ anh cũng không để ý đến những thứ này, thậm chí mọi người còn chưa tới, Lâm Trạch Dương đã bắt đầu gọi món.

Bởi vì biết không cần phải trả tiền, Lâm Trạch Dương cứ thấy cái gì đắt liền gọi cái đó, không một chút khách sáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK