Chương 146: Bị sốc
Mọi người đều chết lặng, không một ai có thể ngờ rằng Lâm Trạch Dương sẽ ra tay, vả lại còn ra tay nhanh gọn như vậy, nói ra tay là ra tay ngay.
Lâm Trạch Dương không để ý gì cả, trên mặt vẫn mỉm cười và nhìn Châu Dương, nói: "Tôi không muốn để làm lớn chuyện ra, bây giờ nếu ông yêu cầu tên này xin lỗi tôi, viết một bức thư ngỏ, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Khoé miệng Châu Dương bất giác giật giật, cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự ngang ngạnh, trước tiên không nói chuyện khác, cậu đã đánh Từ Quốc Đình bất tỉnh, sao tôi có thể bảo ông ấy viết thư xin lỗi vào lúc này được đây?
Ngay lập tức, Châu Dương thật sựu tức giận rồi, ngực không ngừng đập, hét lớn: "Bất chấp luật trời, làm phản rồi! Cậu cho rằng đây là đâu hả? Còn muốn chúng tôi xin lỗi sao? Không phải muốn làm chuyện này to hơn sao? Bây giờ cậu đã khiến mọi chuyện trở nên quá lớn, không ai có thể bảo vệ được cậu đâu!
Sở Sở nhíu chặt mày, đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương, kéo tay Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương... Anh đừng bốc đồng, dù sao nơi này cũng là bệnh viện."
Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn Sở Sở, sau đó nặng nề gật đầu, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không bốc đồng đâu, tôi là một người yêu chuộng hòa bình, tâm hồn nhẹ nhàng, đứa con được mọi người yêu quý."
Sở Sở cảm thấy mình có thể không hợp nói chuyện với Lâm Trạch Dương, bất kể tình huống như thế nào.
"Vậy nên ý của ông nói là chúng ta không thể cùng nhau nói chuyện nữa?" Lâm Phi lại nhìn Châu Dương.
"Ha... Vẫn muốn nói chuyện? Nói gì chứ? Nói cho cậu biết, tôi đã báo cảnh sát rồi, lát nữa cảnh sát sẽ tới bắt cậu đi, tôi chắc chắn sẽ khiến cậu ở trong đó một khoảng thời gian rất dài, đời người của cậu kết thúc ở đây thôi." Châu Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Trạch Dương gật đầu lia lịa, nói: "Như vậy rất tốt, tôi lại sợ ông nói muốn giảng đạo lý với tôi. Vậy thì..."
Vừa nói, trên mặt Lâm Trạch Dương không khỏi lộ ra nụ cười, hai hàng răng trắng tinh hiện ra trước mặt Châu Dương.
Châu Dương lại sững sờ, ông ấy phát hiện mình hoàn toàn không nắm bắt được hành động và thói quen của Lâm Trạch Dương, thực sự không biết giây tiếp theo Lâm Trạch Dương sẽ làm gì, tên này không phải là người bình thường.
Lâm Trạch Dương đã giơ tay lên, đang định tát ông ta, nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bước chân truyền đến.
“Đợi đã!” Song song tiếng bước chân là một giọng nói đầy luống cuống.
Sau đó, mọi người nhìn thấy một ông già chạy vào. Ông già này mặc trên người kiểu áo Tôn Trung Sơn không mấy mới, dáng người không quá cao, vẻ mặt cũng không tính là đẹp, nhưng lại không hề tồi tàn, thậm chí còn có một vẻ uy phong mờ nhạt khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Khi nhìn thấy ông già này, Châu Dương không thể không nhướng mày, lập tức khom nhẹ người xuống, trên mặt không còn lộ ra vẻ tự cao tự đại như vừa rồi nữa. Nhưng những bác sĩ và y tá bên cạnh thậm chí còn vội vàng tránh đường, vả lại không dám nhìn thẳng vào ông già.
Rõ ràng, địa vị của ông già ở bệnh viện này không hề thấp.
"Ồ? Cậu sao vậy? Cậu làm gì ở đây? Không phải cậu nóng lòng tìm tôi điều trị sao? Bây giờ tôi không có thời gian, lần sau cậu có thể hẹn trước với tôi. Bây giờ cậu đi mau, tôi phải làm vài chuyện!”
Lâm Trạch Dương nhìn thấy ông già này, không khỏi sững sờ, sau đó rất nóng vội vẫy tay với ông già.
Ông già này không ai khác chính là Huyết Y minh chủ của Huyết Minh. Trước đó Lâm Trạch Dương từng nói sẽ giúp anh điều chữa, nhưng trong khoảng thời gian này Lâm Trạch Dương vẫn luôn không có mấy thời gian, đành tạm thời trì hoãn lại.
"Chết tiệt! Sao cậu lại nói chuyện như thế với viện trưởng của chúng tôi! Để trị bệnh cho viện trưởng của chúng tôi sao? Cậu đang đùa cái gì vậy trời? Viện trưởng của chúng tôi mà cần cậu trị bệnh ông ấy à? Biết viện trưởng chúng tôi là ai không? Cho dù ở toàn bộ Trung Hoa, thậm chí trên toàn thế giới, viện trưởng của chúng tôi chắc chắn cũng có danh tiếng tồn tại giống như Thái Sơn, Bắc Đẩu!"
Châu Dương không khỏi hừm một tiếng với Lâm Trạch Dương, cảm thấy Lâm Trạch Dương thực sự quá ngạo mạn.
Đồng thời, tất cả bác sĩ và y tá có mặt cũng có suy nghĩ giống Châu Dương, ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương tràn đầy khinh bỉ, cảm thấy Lâm Trạch Dương đúng là một tên lừa bịp.
Khoé miệng Huyết Y không khỏi giật giật, ông vừa mới đến bệnh viện, sau đó nghe được chuyện ở đây, rồi lại nghe thấy một người gọi tên Lâm Trạch Dương, lập tức mở video lên, phát hiện ra thực sự có tiếng nói của Lâm Trạch Dương, vội vàng chạy đến đó.
Nói một cách chính xác, Huyết Y là viện trưởng danh dự của bệnh viện số một thành phố, ông đã nghỉ hưu, nhưng dù sao bệnh viện số một thành phố cũng là đứa con do chính tay ông nuôi dưỡng, Huyết Y không thể chỉ trơ mắt nhìn bệnh viện số một thành phố đóng cửa được.
Đúng vậy!
Khi Huyết Y biết Lâm Trạch Dương xảy ra mâu thuẫn với những người trong bệnh viện, Huyết Y không hẳn lo lắng cho Lâm Trạch Dương, mà là lo lắng cho bệnh viện. Làm sao có thể không lo lắng được? Đối phương là ai? Đó chính là Lâm Trạch Dương!
Huyết Y đã đạt đến nửa trình độ bậc thầy, được coi là võ sĩ hàng đầu Trung Hoa, nhưng Lâm Trạch Dương thậm chí còn mạnh hơn ông! Ngay cả Huyết Y cũng có suy nghĩ không biết rốt cuộc khoảng cách với Lâm Trạch Dương tới đâu. Vì vậy, Huyết Y vốn không biết Lâm Trạch Dương mạnh đến mức nào.
Người như Lâm Trạch Dương, nếu hạ quyết tâm, đừng nói là bệnh viện số một thành phố, cho dù là bệnh viện bậc nhất, anh mà nói đập là đập ngay. Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì? Liệu có chuyện gì xảy ra với Lâm Trạch Dương không?
Ha ha……
Huyết Y chỉ muốn nói hai từ này, người như Lâm Trạch Dương, một khi bộc lộ sức mạnh của anh, bao nhiêu dòng họ quý tộc ngầm sẽ làm mọi cách để chiêu mộ Lâm Trạch Dương thành khách khanh của mình? Rốt cuộc dòng họ quý tộc ngầm mạnh đến mức nào? Là người đứng đầu một dòng họ quý tộc, Huyết Y biết rất rõ nước bên trong sâu đến thế nào.
Bốp!
Đột nhiên, một tiếng động bộp vang lên.
Châu Dương che mặt, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Huyết Y, hoàn toàn không hiểu vì sao viện trưởng muốn đánh mình, chẳng lẽ là bởi vì già rồi, vì vậy ngay cả phương hướng cũng không nắm bắt được sao?
Bốp! Bốp! Bốp!
Lại thêm mấy tiếng bốp liên tục vang lên, Châu Dương lại được nếm ba cái tát, đầu cũng choáng váng rồi, bước chân cũng hơi đứng không vững, sau đó ngã xuống đất.
Lúc này, mọi người không thể không nhìn Huyết Y, hoàn toàn không hiểu ông đang làm gì.
Huyết Y không thèm để ý đến ai, mà chỉ nở nụ cười lấy lòng nhìn Lâm Trạch Dương, thậm chí còn hơi khom lưng xuống, nói: "Lâm Trạch Dương, chuyện này là tôi làm không đúng, hãy cho tôi chút mặt mũi, quên chuyện này đi, được không?"
Mọi người lại sững sờ lần nữa.
Huyết Y là ai? Nếu Châu Dương là giáo sư có tiếng được mọi người tin tưởng, vậy thì, Huyết Y có thể nói là một truyền thuyết trong bệnh viện, sở dĩ bệnh viện số một thành phố có được đến ngày hôm nay, nói không ngoa đó là vì Huyết Y!
Ngay cả khi Huyết Y đối mặt với thị trưởng và một số người có danh vọng, cũng luôn ngẩng cao đầu, không thèm nói một lời. Nhưng điều mà những người lãnh đạo có thể làm khi đối mặt với một viện trưởng như vậy cũng chỉ là nụ cười gượng gạo!
Viện trưởng như vậy, thế mà.... thế mà với một cậu thanh niên, lại...lại thấp kém như vậy?