“Lâm Trạch Dương, anh không cần phải tính toán với Trình Mạnh Cường đâu. Tên đó chính là thích khoe khoang đấy, nghe nói lúc anh ta mua nhà thì tiền là anh ta đi vay để mua, một mình anh ta đâu có bao nhiêu năng lực chứ. Bây giờ chúng ta còn trẻ, chỉ cần nỗ lực thì nhất định sẽ mua được nhà.”
Tạ Nghi thật sự nhìn không vừa mắt bộ dáng không nói không rằng này của Lâm Trạch Dương, nói với hắn.
Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, trả lời lại Tạ Nghi: “Tôi có thể không cần mua nhà nữa.”
“Tại sao vậy?” Trên mặt Tạ Nghi đầy sự nghi hoặc, chẳng nhẽ Lâm Trạch Dương đã chịu sự đả kích nghiêm trọng mà từ bỏ đi ước mơ của đời mình.
Lâm Trạch Dương mang theo vẻ mặt nghi ngờ nói: “Tôi có biệt thự rồi chứ sao, còn mua nhà để làm gì nữa? Ở biệt thự không phải thoải mái hơn ở căn hộ à?”
Khoé miệng của Tạ Nghi giật giật, suýt chút nữa thì cô đã bị tức chết. Tại sao cô lại nghĩ đến việc an ủi Lâm Trạch Dương chứ, Lâm Trạch Dương người như thế này cần được an ủi sao?
Tạ Nghi hậm hực rời đi, cô thật sự rất tức giận, lần nào cô cũng muốn kéo gần khoảng cách với Lâm Trạch Dương, thế nhưng Lâm Trạch Dương vô tình hay hữu ý đều khách sáo với cô. Điều này làm cho Tạ Nghi cảm thấy bản thân rất thất bại.
Lâm Trạch Dương không để ý tới chuyện này, nếu không hắn chắc chắn sẽ đi đến chỗ Tạ Nghi, nói: “Có phải cô thấy tôi có biệt thự nên mới không vui không? Điều này là đương nhiên rồi…” Sau đó Lâm Trạch Dương sẽ cười lớn rồi rời đi.
Vào thời điểm tan làm, Trình Mạnh Cường mời đồng nghiệp cùng văn phòng đến nhà hắn ta ăn tối, tùy tiện cảm nhận nhà mới như thế nào.
Lâm Trạch Dương dĩ nhiên sẽ đi rồi, có cơm còn không ăn chính là kẻ ngốc. Lâm Trạch Dương đứng ở cửa công ty, hắn chuẩn bị chờ xe buýt đến.
Vẻ mặt Trình Mạnh Cường không nhịn được khinh bỉ nhìn Lâm Trạch Dương, hắn ta nói rằng: “Tôi đã gọi xe rồi, toàn bộ chi phí ngày hôm nay cứ tính lên tôi. Tốt xấu gì tôi cũng là người có nhà, lý nào lại chen chúc trên xe buýt chứ. Hơn nữa, anh tưởng rằng ngồi xe buýt là có thể tiết kiệm tiền mua nhà sao haha.”
Trình Mạnh Cường đang muốn đả kích Lâm Trạch Dương, hắn ta muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Lâm Trạch Dương.
Ngoài ý muốn của Trình Mạnh Cường, vẻ mặt của Lâm Trạch Dương lại hưng phấn, hai mắt hắn gắt gao nhìn Trình Mạnh Cường, nói rằng: “Toàn bộ chi phí ngày hôm nay đều do anh trả à.”
Trình Mạnh Cường bỗng dưng có một dự cảm không lành. Người bình thường dưới tình huống này không tức giận thì cũng là xấu hổ, làm gì có ai lại hỏi ra một câu vô liêm sỉ như vậy chứ.
Nhưng Trình Mạnh Cường nói cũng đã nói rồi, hắn ta không thể rút lại lời nói của mình được.
Lâm Trạch Dương vội vàng nói: “Vậy tôi có thể vào cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ được không?”
Trình Mạnh Cường thấy Lâm Trạch Dương chỉ muốn đi cửa hàng tiện lợi mua đồ thì yên tâm hẳn, hắn ta vỗ ngực, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo nói: “Anh cứ mua đi, tôi đã có thể mua được nhà rồi thì còn thiếu chút tiền này sao?”
Lâm Trạch Dương vui vẻ cười sảng khoái rồi vội vàng đi vào cửa hàng tiện lợi mua đồ. Một lúc sau, Lâm Trạch Dương mang theo một cái giỏ nhỏ đi ra, hắn nói với Trình Mạnh Cường: “Anh đi vào thanh toán đi, tôi đã mua xong đồ của tôi rồi.”
Trình Mạnh Cường nhìn thấy Lâm Trạch Dương chỉ mang ra một cái giỏ nhỏ, hắn ta không nhịn được càng có hào khí hơn, trả lời hắn: “Không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi đâu, anh muốn mua cái gì thì cứ mua.”
Lâm Trạch Dương cười vui vẻ trả lời lại hắn ta: “Thế này là được rồi, tôi thật sự không cần gì nữa đâu.”
Quả thật là đã mua đủ rồi, Lâm Trạch Dương chỉ cầm ra một cái giỏ nhỏ bởi vì đồ hắn mua thật sự quá nhiều, một mình hắn căn bản là không cầm hết được. Dường như toàn bộ đồ ăn vặt trong cửa hàng tiện lợi đều đã bị Lâm Trạch Dương mua hết cả rồi.
Trình Mạnh Cường đi vào tính tiền, trái tim trực tiếp rỉ máu, Lâm Trạch Dương lại mua mấy nghìn tệ tiền đồ ăn vặt.
Nhưng Trình Mạnh Cường nghĩ đến việc Lâm Trạch Dương sẽ mang chỗ đồ ăn vặt này đến nhà mình thì trong lòng hắn ta lại dần dần dễ chịu hơn một chút. Ít nhất thì tối nay Lâm Trạch Dương ăn không hết thì số đồ còn lại vẫn là của hắn ta.
Lại đúng vào lúc này, Lâm Trạch Dương lại gọi một chiếc taxi rồi bỏ hết đồ ăn vặt mua được lên xe, tiếp đó hắn mới đi đến trước mặt Trình Mạnh Cường, nói rằng: “Làm phiền anh đưa tôi tiền thuê xe với.”
Trình Mạnh Cường có chút nghi ngờ, hỏi lại: “Không phải đợi đến lúc chúng ta về đến nhà tôi thì trả hết một thể sao?”
Lâm Trạch Dương nở nụ cười, đáp lại hắn ta: “Xe này sẽ đi đến nhà tôi, vậy nên bây giờ anh hãy bỏ tiền ra trước.”
Miệng của Trình Mạnh Cường há to, cả người hắn ta đứng sững sờ ở đó. Chuyện quái gì chứ, những đồ ăn vặt này Lâm Trạch Dương lại không phải mua về nhà hắn ta thì thôi đi, Lâm Trạch Dương còn quá đáng đến nỗi bắt hắn ta phải trả tiền taxi sao, mặt của tên này dày tới cỡ nào chứ…
Nhưng mọi chuyện là do hắn ta tự chuốc lấy, Trình Mạnh Cường có đập vỡ răng cũng phải nuốt hết tất cả vào trong bụng.
Trình Mạnh Cường bỗng nhiên cảm thấy bản thân đưa Lâm Trạch Dương về nhà dường như là quyết định sai lầm nhất của hắn ta.
Bây giờ còn chưa bắt đầu, vậy mà bản thân Trình Mạnh Cường sắp tổn thất cả mười nghìn tệ rồi, những ngày tháng về sau hắn ta còn có thể sống qua được không?
Nội thất bên trong căn nhà của Trình Mạnh Cường khá đẹp, là phong cách châu u. Rất đơn giản nhưng trong sự đơn giản lại cho người ta cảm giác xa hoa, diện tích căn nhà cũng không nhỏ, nhà của Trình Mạnh Cường còn có một ban công rất to, đủ để nhìn về phía khu biệt thự đằng xa kia. Căn phòng này đã được tính là không tồi rồi.
“Thế nào, không tồi đúng không? Phía trước chính là khu biệt thự tốt nhất của thành phố chúng ta rồi, mặc dù bây giờ tôi còn chưa có năng lực đi vào đó nhưng tôi cũng coi như là hàng xóm của bọn họ rồi. Haha.”
Trên mặt của Trình Mạnh Cường nở nụ cười, cuối cùng cũng về tới nhà của hắn ta, Trình Mạnh Cường lại có lại tự tin rồi.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ với Trình Mạnh Cường, liên tục khen ngợi hắn ta trẻ tuổi đã có triển vọng, về sau nhất định sẽ làm nên được nghiệp lớn.
Trình Mạnh Cường mỉm cười nhận lấy hết tất cả lời khen ngợi, sau đó hắn ta nhìn về phía Lâm Trạch Dương, hỏi hắn: “Lâm Trạch Dương, sao anh lại không nói gì vậy? Anh đang có tâm sự gì sao?”
Trình Mạnh Cường cảm thấy bản thân không thể quá trực tiếp làm nhục Lâm Trạch Dương được, da mặt tên này quá dày rồi, vậy nên hắn ta phải từng chút một dẫn hắn đến vực sâu.
Lâm Trạch Dương phiền muộn, hắn đáp lại: “Tôi không ngờ Trình Mạnh Cường anh lại là kẻ thích xem trộm. Tôi thấy tôi phải gia tăng thêm một chút an ninh ở nhà, nếu không thì cuộc sống riêng tư của tôi sẽ bị anh nhìn thấy hết mất.”
Trình Mạnh Cường vẻ mặt mơ hồ, hoàn toàn không hiểu Lâm Trạch Dương đang nói cái gì.
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Lâm Trạch Dương, đầu bọn họ đều úng nước, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Trạch Dương đứng trên ban công, chỉ về phía biệt thự đằng xa xa, nói rằng: “Nhìn thấy không, căn biệt thự kia chính là nhà tôi, đứng ở đây vừa hay nhìn thấy được. Mặc dù vẫn có một chút cây cối che đi nhưng nếu Trình Mạnh Cường mà dùng kính viễn vọng nhìn thì chắc chắn sẽ thấy rất rõ.”
Khóe miệng Trình Mạnh Cường giật giật, Lâm Trạch Dương thế mà lại coi hắn ta thành kẻ nhìn trộm. Khoan đã, Lâm Trạch Dương vừa nói cái gì cơ? Căn biệt thự ở phía trước là nhà của hắn sao?
“Lâm Trạch Dương, trò đùa này thật sự quá buồn cười rồi haha. Nếu như căn biệt thự trước mắt là nhà anh thì toàn bộ quyền sở hữu đất đai ở Hoa Hạ đều nằm trong tay tôi rồi haha.”
Trình Mạnh Cường cười lớn, trong điệu cười của hắn ta tràn ngập sự trào phúng.
Lâm Trạch Dương nhún vai, không có ý định phản bác. Vì thế cho nên mọi người đã kết thúc chủ đề này, đồng thời trong lòng bọn họ cũng lưu lại ấn tượng rằng Lâm Trạch Dương quá khát khao có được căn nhà riêng của bản thân mà chìm đắm trong mộng tưởng.
Lúc này Tạ Nghi không biết vì sao lại cắn môi, không chớp mắt nhìn Lâm Trạch Dương, một chữ cô cũng không nói, trên mặt cũng không lộ ra nụ cười nào, dường như cảm xúc của cô có chút không đúng lắm.