Chương 82: Hoan lạc chốn thần tiên
Trình Mạnh Cường nhận ra một bí mật, một bí mật to lớn.
Đó chính là đừng nên nói chuyện với Lâm Trạch Dương, cũng đừng nên sỉ nhục Lâm Trạch Dương, bằng không bạn sẽ trông rất khó coi.
Lâm Trạch Dương luôn có một năng lực rất đặc biệt, hắn sẽ nghĩ sai lời bạn nói, sau đó làm cho bạn ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, người này căn bản không để người khác khoe khoang gì cả!
Trình Mạnh Cường vốn dĩ buồn bực vì chuyện này, hắn ta còn nghĩ hôm nay sẽ là thời khắc tỏa sáng của mình, để hắn ta làm nhụt đi nhuệ khí của Lâm Trạch Dương, cũng nâng cao hình tượng to lớn của mình lên.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Trình Mạnh Cường không buồn bực nữa, hai mắt hắn ta dán chặt vào người Tạ Nghi.
Tâm trạng hôm nay của Tạ Nghi rất không tốt, cô không ngừng uống rượu một mình, không nói lời nào.
“Nghi Nghi, cô uống say rồi sao? Để tôi đưa cô về phòng khách nghỉ ngơi nhé.” Trình Mạnh Cường nhân cơ hội mọi người đang chém gió ngoài ban công, hắn ta lại gần Tạ Nghi.
Lúc này Tạ Nghi đã rất say, cô thậm chí còn không rõ người trước mặt là Trình Mạnh Cường, nói rằng: “Lâm Trạch Dương, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Nếu anh không thích tôi thì cứ nói thẳng, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Trình Mạnh Cường hơi cau mày, sắc măt trở nên khó coi, Tạ Nghi quả nhiên thích Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương, lại là Lâm Trạch Dương, tại sao lúc nào cái tên Lâm Trạch Dương cũng xuất hiện trong cuộc sống của hắn ta.
Đúng vậy, từ sau khi có sự xuất hiện của Lâm Trạch Dương, Trình Mạnh Cường nhận ra nhiều phương diện trong cuộc sống của mình bị ảnh hưởng. Đơn hàng một triệu tệ lần trước đã làm cho hắn ta trở thành gã hề trong công ty. Vốn dĩ Trình Mạnh Cường đã có được Tạ Nghi, thế nhưng bởi vì sự xuất hiện của Lâm Trạch Dương mà mọi thứ bị phá hủy.
Trình Mạnh Cường nghiến răng nghiến lợi, vốn dĩ hắn ta chỉ muốn chiếm một ít tiện nghi mà thôi, bây giờ Trình Mạnh Cường đã quyết tâm làm điều lớn hơn, hắn ta kéo Tạ Nghi đi.
“Lâm Trạch Dương, anh làm cái gì vậy?” Tạ Nghi lảo đảo, giọng nói đã rất nhỏ, cả người không có tí sức lực nào, cô trực tiếp bị Trình Mạnh Cường kéo vào trong phòng.
Đúng lúc này, mọi người ở công ty chuẩn bị ra về, lần lượt tạm biệt với Trình Mạnh Cường.
Đương nhiên Trình Mạnh Cường không giữ bọn họ ở lại, hắn ta tiễn đồng nghiệp đến cửa rồi vội vàng chạy về phòng, khóa trái cửa.
“Haha cuối cùng thì Tạ Nghi cũng trở thành người của mình!” Trình Mạnh Cường rất hưng phấn, Tạ Nghi đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự rồi, hơn nữa vừa rồi đồng nghiệp thấy tự Tạ Nghi đã uống say. Cũng chính là nói bất kì chuyện gì xảy ra tiếp theo, Trình Mạnh Cường cũng có thể chối bỏ trách nhiệm và đổ cho Tạ Nghi tự nguyện.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Trình Mạnh Cường càng thêm hưng phấn, bụng dưới liền nóng lên.
Tiếp sau đó, Trình Mạnh Cường không nhịn được mà cởi bỏ hết quần áo của mình ra, chỉ giữ lại quần lót ở trên người.
“Tạ Nghi, tôi đến đây!” Trình Mạnh Cường hét lớn, mở cánh cửa phòng ra, sau đó bổ nhào lên giường.
Tách, tách, tách.
Bỗng nhiên có tiếng máy ảnh vang lên, đèn flash không ngừng nhấp nháy.
Trình Mạnh Cường đứng sững người lại, cả khuôn mặt hắn ta đông cứng lại, hai tay Trình Mạnh Cường vẫn đang ở trạng thái bổ nhào, miệng chảy nước miếng.
“Haha, Trình Mạnh Cường anh nhìn xem, bụng của anh toàn là thịt thôi. Bình thường chăm tập thể dục một chút, nếu không ngay cả eo anh cũng không chơi được đâu. Mà nữa, anh nhìn đi, anh nhìn xem, nước miếng của anh đều chảy hết ra ngoài rồi kìa. Dáng vẻ như thế này người ta mà nhìn thấy thì sẽ tưởng là heo đấy.”
Lâm Trạch Dương ngồi trên giường, nghiêm túc nhìn bức ảnh trong điện thoại, không ngừng bình luận về ảnh mình chụp được.
“Chỉ là kĩ thuật chụp ảnh của tôi thật không tồi nhỉ. Góc độ này, ánh sáng này, bố cục này. Haha, tôi thật sự có thiên phú trở thành nhiếp ảnh gia đấy. Anh nói xem nếu tôi phát tán những bức ảnh này lên mạng thì chúng có gây ra rúng động không nhỉ.”
Lâm Trạch Dương cười vui vẻ nhìn về phía Trình Mạnh Cường.
Vừa nãy Lâm Trạch Dương còn chưa rời đi vì hắn còn phải đi vệ sinh, lúc hắn quay lại thì đã thấy mọi người về hết rồi, sau đó Lâm Trạch Dương không cẩn thận nhìn thấy Tạ Nghi đang nằm một mình trong phòng nên hắn đã đi vào đây. Sau đó mới có một cảnh như vậy.
Trình Mạnh Cường chỉ cảm thấy mặt mình đau rát, đột nhiên hắn ta có cảm giác mình đang muốn đập đầu xuống đất chết. Trình Mạnh Cường căn bản không dám nhìn Lâm Trạch Dương, tay chân hắn ta có chút luống cuống, không biết bản thân nên làm gì lúc ấy.
“Vậy… Vậy thì Lâm Trạch Dương, hay là anh xóa ảnh chụp kia đi.” Trình Mạnh Cường không muốn đối mặt với tình huống này nhưng hắn ta chỉ có thể cắn răng làm mà thôi. Nếu như những bức ảnh này bị đăng tải lên mạng thì hắn ta không dám tin chuyện gì xảy ra nữa.
Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi, sau đó hắn gật đầu, nói với Trình Mạnh Cường: “Đương nhiên là được rồi. Nhưng dây giày của tôi bị lỏng rồi, mà dây giày lỏng thì tay tôi đâu còn sức lực để làm gì.”
Trình Mạnh Cường nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi. Đại ca, anh có thể tìm lý do nào hay hơn một chút được không, dây giày anh lỏng hay không thì liên quan gì đến tay anh có sức lực hay không chứ. Tôi đọc ít sách, anh đừng có mà lừa tôi.
Trình Mạnh Cường chỉ có thể miễn cưỡng cười, trả lời lại: “Đúng đúng đúng, dây giày lỏng là không được rồi, tôi sẽ buộc lại dây giày cho anh.”
Lồng ngực của Trình Mạnh Cường không ngừng phập phồng, hắn ta cảm thấy bản thân sắp bùng nổ, mà bây giờ hắn ta chỉ mặc có đúng một chiếc quần lót. Trình Mạnh Cường lại phải dùng bộ dạng này buộc dây giày cho Lâm Trạch Dương, người mà hắn ta ghét cay ghét đắng. Phải buộc dây giày cho cấp dưới của bản thân, nghĩ thế nào Trình Mạnh Cường thấy nghẹn.
“Xong rồi, xong rồi. Lâm Trạch Dương, anh nhìn xem. Dây giày của anh tôi đã buộc xong rồi.” Trình Mạnh Cường vội vàng mang theo nụ cười, nói.
Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ rồi trả lời lại hắn ta: “Tôi cảm thấy dây giày hình như anh buộc chặt quá.”
Trình Mạnh Cường nghiến răng nghiến lợi: “Anh đừng có mà quá đáng.”
“Tôi vẫn là nên đăng những bức ảnh này lên mạng đi.” Lâm Trạch Dương mịt mờ nói với Trình Mạnh Cường.
Trình Mạnh Cường không ngờ bản thân sẽ có ngày hôm nay, hắn ta cắn chặt răng đến mức suýt gãy, sau đó lại cười với Lâm Trạch Dương, nói rằng: “Dây giày buộc chặt quá chắc chắn không tốt.”
Trình Mạnh Cường lại ngồi xổm xuống.
“Được rồi, không tồi, dây giày đã được buộc vừa vặn rồi.” Lâm Trạch Dương mãn nguyện gật đầu.
Trên mặt của Trình Mạnh Cường lại xuất hiện nụ cười, hắn ta chỉ vào chiếc điện thoại của Lâm Trạch Dương, nói: “Vậy thì Lâm Trạch Dương, bây giờ anh xóa ảnh được chưa?”
Lâm Trạch Dương nhìn Trình Mạnh Cường giống như đang nhìn một kẻ ngốc, đáp lại: “Sao có thể chứ, tôi khó khăn lắm mới chụp được ảnh, về sau tôi còn phải dùng những bức ảnh này uy hiếp anh nữa, làm sao mà tôi lại xóa chúng đi được chứ.”
Miệng của Trình Mạnh Cường há rộng đến nỗi có thể nhét vừa một nắm đấm tay, đây lại là chuyện quái gì vậy. Anh không xóa ảnh mà lúc nãy còn sai khiến tôi làm như thế kia. Anh có thể khéo léo hơn không, tôi chưa từng nhìn thấy người thẳng thắn như vậy đâu. Từ lúc nào mà người xấu lại trở nên thành thật như vậy rồi.
Người ta ép buộc người khác còn không phải cần cẩn thận từng tí một sao? Anh lại vừa làm gì vậy.
“Được rồi, về sau anh hãy đợi tin của tôi, bây giờ tôi đưa Tạ Nghi về nhà trước đã.” Lúc nói câu này, Lâm Trạch Dương cõng Tạ Nghi, trực tiếp rời đi.
Trình Mạnh Cường ngay lập tức ngồi xuống dưới đất, trách bản thân vô tình trở thành thần thú của người khác.