Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin chào, đồng chí cảnh sát.” Lâm Trạch Dương nhìn thấy Lưu Cung thì mỉm cười chào hỏi.

Lưu Cung ngẩn người, không trả lời.

Lâm Trạch Dương cũng không để ý, tiếp tục đi về phía trước.

Hai mắt Lưu Cung nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, ông khẳng định Lâm Trạch Dương chắc chắn không phải người bên Trương Dân, ông không biết quá nhiều về Trương Dân và Slender Monkey, lúc trước căn bản chưa từng gặp Lâm Trạch Dương.

Thế nhưng nếu Lâm Trạch Dương không phải người của Slender Monkey và Trương Dân thì tại sao cậu ta lại dám hiên ngang tiến lên phía trước không kiêng nể gì trong trường hợp thế này chứ, phía trước phải có đến mấy chục tên côn đồ, mặc dù bọn họ đều đang ngồi xổm, nhưng đó đều là những tên côn đồ hung hãn nhất thành phố Quảng Bắc, là thuộc hạ của Slender Monkey.

Thanh niên này có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Ngay khi Lưu Cung nghĩ như vậy, Lâm Trạch Dương đã đi tới trước mặt Mã Hoa và lão Cẩu.

Mấy tên côn đồ ngồi xổm trên mặt đất vốn đã cúi thấp đầu, lúc này đầu quả thực đã sắp dán xuống mặt đất rồi, căn bản không dám đối diện với ánh mắt của Lâm Trạch Dương. Vừa nãy Đại Hùng còn vô cùng kiêu ngạo, là đại ca trong nhóm người này nhưng bây giờ đầu cũng dán xuống đất luôn rồi, thân thể co rụt lại, tránh ở sau mông người khác, sợ Lâm Trạch Dương nhìn thấy mình.

Lưu Cung lại càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thanh niên này lại là ai? Bình thường những tên này cho dù nhìn thấy cảnh sát thì cũng chỉ cười hì hì mà đùa giỡn, tại sao lại có dáng vẻ như rất sợ hãi thanh niên này?

“Anh giúp tôi trông chừng kỹ bọn họ, trong số bọn họ nếu có ai dám động đậy thì anh nhớ kỹ tên đó, lát nữa tôi trở về sẽ dạy dỗ hắn. Tôi biết chắc chắn anh có thể làm tốt chuyện này, tôi xem trọng anh nha.”

Lâm Trạch Dương vỗ nhẹ bả vai lão Cẩu. Lão Cẩu chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra nụ cười cứng ngắc, không dám hé nửa lời.

Mẹ nó, nói giỡn sao? Ai dám nói lung tung với một người đàn ông hung mãnh như vậy chứ? Đó là bạn không có thấy mà thôi, nếu bạn nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, có lẽ bạn còn không dám thở mạnh trước mặt người này nữa đấy. Nghĩ đến đây, lão Cẩu không khỏi nhớ lại một màn vừa rồi.

Hai gã đàn em của Đại Hùng cầm gậy gỗ xông lên tấn công Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương lập tức nện một quyền qua, ngay tức khắc hai người kia bị đánh bay ra ngoài.

Ồ, đúng rồi, gậy gỗ của hai người kia đều đập lên vai Lâm Trạch Dương, tuy nhiên hai gậy gỗ đó đều bị gãy, tất nhiên sau đó Đại Hùng rất tức giận, sai thuộc hạ của mình tiến lên, thậm chí chính hắn ta cũng lên.

Tiếp đó hai ba mươi người giống như hai ba mươi đứa trẻ, tung ra những đòn tấn công hiểm hóc về phía người đàn ông vạm vỡ Lâm Trạch Dương.

Lúc ấy Lão Cẩu còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không thấy rõ Lâm Trạch Dương ra tay như thế nào, hai ba mươi người kia đều nhanh chóng ngã lăn ra đất, sau đó không ngừng quay cuồng giãy dụa trên mặt đất, la hét ầm ĩ.

Tiếp theo từ sau ngõ nhỏ này, thuộc hạ của đại ca Slender Monkey chạy đến, lại tới thêm hai ba mươi người nữa. Nhưng kết quả lại không có gì bất ngờ cả, tất cả mọi người đều bị đánh ngã.

Mà từ đầu tới cuối, Lâm Trạch Dương thậm chí còn không để người khác đánh trúng là mấy. Đây quả thực chính là dũng mãnh đến mức khiến người ta khó có thể tin được, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão Cẩu còn nghĩ rằng mình đang xem phim nữa. Sau đó…

“Chết tiệt, tóc có chút rối rồi, quần áo cũng nhăn, đúng là đáng chết mà.” Vị hung thần vô địch không gì địch nổi một mình thoải mái đánh mấy chục người quỳ rạp trên mặt đất kia, còn không thèm nhìn mấy người phía trước một cái mà lại chú ý tới quần áo nhìn không có giá trị gì trên người mình.

“Không được kêu nữa, nếu các người còn ai dám phát ra một chút âm thanh, tôi sẽ đánh kẻ đó. Phiền muốn chết, hiện tại tâm trạng tôi thật sự rất tệ, lúc tâm trạng tôi không tốt cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Sau đó, Lâm Trạch Dương phân phó xuống, Mã Hoa và lão Cẩu đã trở thành đàn em tạm thời của anh rồi.

Mã Hoa và lão Cẩu phụ trách trông giữ đám người kia, để bọn họ không phát ra âm thanh. Sau đó Lâm Trạch Dương đi vào một căn nhà ở bên cạnh, tiến hành rửa mặt và sửa sang lại quần áo.

Sau đó, chính là bây giờ đây. Lúc này lão Cẩu bắt đầu cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi mình không ra tay với Lâm Trạch Dương, cũng may mà trước đó mình đã làm ra mấy hành động liếm cẩu.

Nghĩ đến đây, lão Cẩu không nhịn được lại liếc qua Đại Hùng đang muốn dán cả đầu xuống đất luôn rồi, nhìn tên kia hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn, cho nên nói làm người vẫn phải khiêm tốn mà.

Mà lúc này, Lâm Trạch Dương đã đi về phía trước.

Lưu Cung thu hết thảy mọi chuyện vào đáy mắt nhưng vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn thoáng qua những tên côn đồ ngồi xổm trên mặt đất, sau đó lại nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Hung hăng cắn răng một cái, Lưu Cung nhanh chóng đuổi theo Lâm Trạch Dương, có lẽ người từ nơi khác đến nhìn qua gầy còm ốm yếu điềm đạm nho nhã kia mới là nhân vật chính của chuyện này, muốn biết chân tướng thực sự, có lẽ chỉ có thể đi theo người kia.

Vừa rồi tất nhiên Slender Monkey cũng đã nghe thấy âm thanh bên ngoài, nhưng hắn ta cũng không thèm để ý bên ngoài xảy ra chuyện gì. Hắn ta đã phái hai ba mươi người ra, những người đó đều là thuộc hạ có bản lĩnh đánh nhau nhất của hắn ta. Có hai ba mươi người kia, cộng thêm bốn năm mươi người đã ở bên ngoài từ đầu, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng có thể xử lý tốt.

Đây không phải đã giải quyết xong sao, không phải bên ngoài đã im lặng lại rồi sao?

Slender Monkey tiếp tục từ trên cao nhìn xuống ông cụ Lâm đang ngồi xổm trên mặt đất, nói: “Thế nào, đã suy nghĩ rõ chưa? Tôi đã cho ông dư dả thời gian rồi đấy.”

Nói xong, Slender Monkey vẫy vẫy tay, một tên côn đồ cầm một phần văn kiện lại. Slender Monkey nhận văn kiện, sau đó đưa cho ông cụ Lâm, nói: “Ký tên đóng dấu vào đây, sau đó rời khỏi nơi này. Đây là thiện ý cuối cùng tôi dành cho ông, cũng là sự kiên nhẫn cuối cùng của tôi.”

Ông cụ Lâm vô cảm nhìn văn kiện ngay trước mắt, đôi mắt đã không còn cảm xúc gì nữa rồi.

“Ký tên đi, ông cụ Lâm, chúng ta có thể mở lại một cô nhi viện ở nơi khác. Đến lúc đó, chúng tôi vẫn có thể đi theo ông.” Thầy giáo kia thật sự sợ hãi vô cùng, không muốn tiếp tục ở lại chỗ này dù chỉ một giây.

Hình như ông cụ Lâm cũng đã muốn nhận mệnh, chậm rãi vươn cánh tay ra nhận văn kiện. Việc đã tới nước này rồi, còn có thể phản kháng thế nào được chứ.

Vẻ mặt ông cụ Lâm đau khổ mở nắp bút máy ra. Ngay khi ngòi bút vừa mới tiếp xúc với trang giấy, nước mắt ông cụ Lâm ào ào chảy xuống, giống như vòi nước được mở van vậy, dù thế nào cũng không kìm lại được.

“Tôi đáng chết.” Ông cụ Lâm nói một câu như vậy xong thì nhắm hai mắt lại, tay cầm bút máy cũng bắt đầu động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK