Lâm Trạch Dương là một tên hèn nhát sao, đây rõ ràng là một tên có vấn đề về đầu óc mà.
Một phút trước, đệ tử của Huyết Minh đều nghĩ rằng Lâm Trạch Dương là một gã hèn nhát, gã hèn nhát đến mức không thể nhát hơn được nữa, rõ ràng anh có sức mạnh không thể tưởng tượng được nhưng khi đối đầu với một ban phái Vô Song cũng không được tính là quá mạnh nhưng anh lại lựa chọn lùi bước.
Lúc này, anh đối mặt câu hỏi chất vấn của Lý Minh Triết, thì câu trả lời của Lâm Trạch Dương lại có vẻ rất là...
"Oh, không phải anh nói chỗ này của các anh là nơi cướp bóc có hợp pháp sao, không đúng à, tôi thấy nguyên tắc chọn lọc tự nhiên ở nơi này của các anh đã khích lệ chúng tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi cũng cảm thấy trái cây ở đây ăn rất ngon, tôi rất thích nơi này, cho nên tôi dự định sẽ ở lại đây."
Lâm Trạch Dương cười sảng khoái nhìn Lý Minh Triết nói, vừa rồi hắn cũng đã không nhịn được điều bản thân muốn nói, hiện tại lại nghe đến câu hỏi đó có thể giúp anh quang minh chính đại trực tiếp tranh giành lại chỗ ở của mình, Lâm Trạch Dương anh đương nhiên sẽ không do dự.
"..." Lý Minh Triết có chút đột nhiên sững sốt, hắn khó khăn lắm mới hiểu được, sau đó trên mặt hắn xuất hiện biểu tình giễu cợt, nói: "Huyết Minh các người có phải điên rồi không? Ngay cả một phái Vô Song cũng đã sợ vậy mà bây giờ mà còn muốn tới khiêu khích Trần gia, các người có biết Trần gia có chỗ đứng trên cái xã hội này như nào không? Đây chính là đại gia tộc đứng đầu đấy."
Lâm Trạch Dương cau mày lại.
Lý Minh Triết nhìn thấy biểu tình của Lâm Trạch Dương, trên mặt hắn cảng lộ ra ý mỉa mai, trên trán cũng muốn hiện lên bốn chữ "Tôi rất khinh thường anh."
Lâm Trạch Dương nhìn Lý Minh Triết vẻ mặt rất nghiêm túc, nói: "Ý của anh là tôi phải đánh bại người của phái Vô Song trước thì tôi mới có thể sống ở đây?"
Lý Minh Triết không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, hắn thật sự không thể hiểu được trong đầu Lâm Trạch Dương đang có cái gì bên trong, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Trạch Dương đã chuyển từ coi thường sang thành thương hại, có lẽ đây chính là một tên ngốc , nói: "Anh cũng có thể hiểu sơ là như vậy."
"Thật phiền phức, sớm biết vậy thì tôi vừa rồi đã..." Lâm Trạch Dương không tự chủ mà lắc lắc cái đầu, dường như lại muốn chạy lại thêm lần nữa.
"Sớm biết cái gì?" Lý Minh Triết theo bản năng hỏi.
Lâm Trạch Dương cười cười, nói: "Không có gì, anh ở đây chờ tôi một lát."
Nói xong, Lâm Trạch Dương lao đầu chạy về phía trước cũng không ngoảnh đầu lại nhìn.
Mọi người bất ngờ sửng sốt, trên mặt đều tràn ngập vẻ tò mò, không rõ vì sao Lâm Trạch Dương lại chạy ngược trở về hướng lúc nãy.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của một số đệ tử của Huyết Minh sáng bừng lên, không phải Lâm Trạch Dương đi đối phó với người của phái Vô Song đó chứ? Sở dĩ vừa rồi Lâm Trạch Dương không ra tay là bởi vì hắn sợ hưởng đến chúng ta mà.
Đúng, nhất định là như vậy, Lâm Trạch Dương rất mạnh, chậc chậc chậc, không thể ngờ là Lâm Trạch Dương lại tốt với chúng ta như vậy.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương sẽ không phải kiểu người như vậy. Cho nên, nếu để đám người này biết được sự thật là Lâm Trạch Dương căn bản không nghĩ tới bọn họ mà anh chỉ vì muốn ăn hoa quả bên trong biệt thự này thì không biết đám đệ tử của Huyết Minh sẽ có suy nghĩ gì đây.
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã quay trở lại biệt thự, đám đệ tử của phái Vô Song kia vẫn đang đắc ý như trước, bọn họ đang lớn tiếng cười đùa, giễu cợt, chửi mắng Huyết Minh, thậm chí còn nói đến Lâm Trạch Dương.
Ngay lúc này, Lâm Trạch Dương đi đến.
Đám người của phái Vô Song bât ngờ sửng sốt. Sau đó Lưu Phong đứng dậy, nói: "Thế nào, thằng nhóc, mày quay lại đây làm gì? Có phải cảm thấy thái độ của mày đối với bọn tao vừa rồi quá tệ cho nên muốn quay lại dập đầu nhận sai không? Bây giờ mày lập tức..."
Lâm Trạch Dương không nói gì, lập tức tiến lên phía trước một bước. Lúc này Lâm Trạch Dương chỉ còn cách Lưu Phong khoảng mười mét, dựa theo bước chân của người bình thường mà nói, mỗi bước cũng chỉ dài khoảng vài chục cm nhưng bây giờ... Một bước chân này của Lâm Trạch Dương nhìn qua thì rõ ràng cũng chỉ là bước chân như bình thường, nhưng khi anh hạ chân xuống thì đã đi tới trước mặt Lưu Phong.
Lưu Phong căn bản hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại, thậm chí còn không kịp lộ ra vẻ bất ngờ thì Lâm Trạch Dương đã tung ra một cước đấm, Lưu Phong lập tức bị đánh bay ngược ra ngoài, cơ thể hắn ta đập vào trên vách tường của biệt thự, sau đó trượt xuống giống như bùn nhão.
Lúc này tinh thần lẫn thể xác của Lưu Phong đang đau đớn vô cùng, dù có nói gì thì hắn ta cũng là nhân vật phụ của một môn phái nổi tiếng, vậy nên cũng đừng thắc mắc tại sao lúc thời điểm hắn ta ngã xuống thì ngay cả một cảnh quay đặc tả biểu cảm, tình hình cũng không có? Nhân vật phụ của người ta không phải đều tỏ ra khiếp sợ một chút trước, sau đó to giọng vài câu, nếu không làm như vậy thì sao có thể bộc lộ được sức mạnh của nhân vật chính chứ.
Đương nhiên, điều kiện kiên quyết của bây giờ là Lưu Phong không còn có thể tự mình hỏi.
Vào lúc này, mấy đệ tử còn lại của phái Vô Song mới biết được đã xảy ra chuyện gì, cơ thể bọn họ lập tức trở nên run rẩy, thiếu chút nữa thì quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.
Thực ra, lúc này bọn họ đều rất muốn quỳ xuống cầu xin anh tha thứ, nhưng hai chân không nghe lời, hoặc nói cách khác thì đầu óc bọn họ cũng không nghe lời, bởi vì sau cú đấm khi nãy đầu óc của bọn họ đã trở nên trống rỗng.
Một chiêu, chỉ một chiêu nhẹ nhàng bâng quơ đã giải quyết đại sư huynh của bọn họ, rốt cuộc người này đáng sợ đến mức nào chứ.
Nếu như lúc này Lưu Phong còn tỉnh, thì có thể hiểu đại khái là hắn ta sẽ khóc đến chết, rõ ràng bản thân hắn ta chỉ là nhân vật phụ không có tên tuổi, lại còn không bằng những nhân vật không có bối cảnh, khuôn mặt mơ mơ hồ hồ này, ít nhất bọn họ còn có diễn đạt một cách đặc sắc sau một chuỗi dài các hoạt động tâm lý hơn hắn ta.
Sau khi Lâm Trạch Dương dùng một quyền đấm bay Lưu Phong, thì lập tức xoay người nhanh chóng sải bước về phía cửa chính.
Những đệ tử còn lại của phái Vô Song thấy thế liền thở nhẹ một hơi, cảm thấy bản thân đã được cứu rồi.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Trạch Dương đột nhiên quay người lại, sau đó nhìn về phía mấy người đệ tử này, nói: "Không được, nếu lát nữa tên kia lại nói tôi không đánh bại tất cả, không phải sẽ rất phiền phức sao, để tránh phiền toái, vẫn phải để bọn anh chịu thiệt một chút."
Lâm Trạch Dương dùng vẻ mặt tỏ ý xin lỗi nhìn về phía đệ tử của phái Vô Song. Mấy đệ tử của phái Vô Song theo bản năng nở nụ cười gượng ngạo, muốn lấy lòng Lâm Trạch Dương, sau đó Lâm Trạch Dương không cảm thấy bị oan, mà ngược lại thấy bọn họ rất đáng thương.
Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương lại trở về trước cửa biệt thự của Trần gia.
"Được rồi. Hiện tại chúng ta có thể đi vào trong rồi." Lâm Trạch Dương kích động vỗ vỗ mặt.
"Được rồi cái gì cơ?" Lý Minh Triết vẫn rất mơ hồ trước lời nói của anh.
Lâm Trạch Dương vội vàng trợn mắt không tin lời vừa nghe nhìn Lý Minh Triết, nói: "Anh sẽ không nói là không được tính đấy chứ? Tôi đã giải quyết mấy đệ tử của phái Vô Song rồi."
Lý Minh Triết bất ngờ , sau đó hắn tức giận đến bật cười, đã giải quyết người của phái Vô Song, anh đang đùa cái gì vậy.
Anh nghĩ rằng tôi cũng ngu ngốc giống anh sao. Anh đi chậm từng bước đến bên kia, sau đó lại chậm từng vòng trở về, anh vừa mới bước vào cửa lớn biệt thự đã đi ra, ngay cả thời gian hít thở cũng không có, anh nói anh đã giải quyết mấy người của phái Vô Song. Anh nghĩ rằng mình là nhân vật chính rất tài giỏi à, có thể tùy tiện đi lừa dối người khác sao?
Các đệ tử Huyết Minh lại lâm vào trầm tư, không nói gì.
Lý Minh Triết hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt đã trở nên hung dữ, chuẩn bị răn dạy Lâm Trạch Dương một phen, anh yếu thì thôi đi, sao lại còn nói dối? Có biết như vậy là không tốt không? Không có một chút sau trong anh không có giá trị nào về mặt đạo đức xã hội.
Ngay lúc này, đột nhiên có một âm thanh vang lên, cắt ngang lời Lý Minh Triết.