Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu có người nói Lâm Trạch Dương là một người ham ăn, nhất định Lâm Trạch Dương sẽ không chút do dự cho người đó một cái tát. Đùa cái gì vậy, Lâm Trạch Dương rõ ràng là một thùng cơm được không?

Lúc nãy vừa nghe Hà Hữu nói đồ ăn ở phòng bếp ngon, dựa trên nguyên tắc ăn không mất tiền mà không ăn thì là kẻ ngu, Lâm Trạch Dương không nói hai lời đã đi tới phòng bếp.

Bếp trưởng lại là một người tuyệt vời, biết Lâm Trạch Dương thích món ăn mình làm thì để Lâm Trạch Dương tự do ở phòng bếp muốn làm gì thì làm.

Lâm Trạch Dương ăn đến khi cảm thấy hài lòng, bụng cũng sắp nứt ra, còn cầm thêm một cái đùi gà, lưu luyến rời khỏi phòng bếp, muốn tìm Sở Sở, hỏi xem Sở Sở có muốn đóng gói mang về hay không rồi chuẩn bị đóng gói một chút.

May là Lâm Trạch Dương còn chưa có cơ hội nói ra điều này, nếu không thì Sở Sở vừa mới giúp Lâm Trạch Dương lau dấu vết không biết là dầu hay nước miếng trên khóe miệng kia có lẽ sẽ điên mất.

Đương nhiên, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là lúc này Lâm Trạch Dương nghiêng đầu qua. Hà Hữu lập tức nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Trạch Dương, không khỏi sửng sốt.

Ngay sau đó, mặt Hà Hữu lập tức hiện lên vẻ phẫn nộ, kẻ dọn rác vừa rồi thế nhưng lại dám trở lại, hơn nữa còn phá hỏng chuyện tốt của mình.

Nhưng không đợi Hà Hữu mở lời, Lâm Trạch Dương đã dùng đôi tay đầy dầu mỡ của mình ôm Hà Hữu thật chặt, sau đó dùng vẻ mặt chân thành nói với Hà Hữu: “Ông thật sự là người tốt, nếu không có ông thì tôi căn bản không thể ăn được đồ ngon như vậy.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương còn lắc lắc đùi gà trong tay với Hà Hữu, sau đó lại há to miệng cắn một miếng.

Lúc này ngay cả suy nghĩ muốn chết Hà Hữu cũng có, bộ tây trang này là ông ta bỏ mười nghìn nhân dân tệ để thiết kế, bây giờ đã dính đầy dầu mỡ rồi. Tên này đúng là đồ chết tiệt.

“Quản lý Từ.” Hà Hữu nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

Sau đó, tầm mắt của người xung quanh đều bị thu hút nhìn qua. Quản lý Từ ở ngay gần đó, vừa nghe gọi lập tức vội vàng chạy lại.

“Làm sao vậy, có chuyện gì vậy, ông chủ Hà.” Quản lý Từ thấy vẻ mặt giận dữ của Hà Hữu, không khỏi nhíu mày.

Hà Hữu dùng ngón tay chỉ vào Lâm Trạch Dương, nói: “Tại sao người này còn có thể xuất hiện ở đây?”

Quản lý Từ theo ngón tay của Hà Hữu nhìn về phía Lâm Trạch Dương, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc và phẫn nộ, nói: “Anh là người của bộ phận nào? Tại sao trước kia tôi chưa từng gặp anh? Thôi, việc này cũng không quan trọng. Anh có biết đây là nơi nào không? Sao anh có thể tới nơi này. Anh không cần nói gì nữa, bây giờ anh bị sa thải, lập tức biến khỏi đây cho tôi."

Trong nháy mắt Lâm Trạch Dương đã hiểu rõ mọi chuyện, hóa ra anh bị coi là nhân viên phục vụ hay gì đó, khẽ lắc đầu rồi sau đó xoay người muốn đi.

Lâm Trạch Dương cảm thấy không cần thiết phải so đo với những người này. Lâm Trạch Dương anh là King, là King khiến cả giới lính đánh thuê phải kiêng kỵ chỉ bằng một cái tên.

Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương cảm giác tay mình bị kéo lại.

Lâm Trạch Dương không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy người kéo tay mình là Sở Sở.

Sở Sở dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn quản lý Từ, nói: “Anh ấy tên là Lâm Trạch Dương, là bạn của tôi, là tôi mời anh ấy cùng đến. Nếu anh muốn đuổi anh ấy đi tức là muốn đuổi tôi đi.”

Giọng nói của Sở Sở rất kiên định, đôi mắt lại tràn ngập vẻ không thể nghi ngờ.

Quản lý Từ sững sờ tại chỗ. Những người xung quanh đang nhìn về bên này cũng đều sửng sốt, mẹ nó đây là vở kịch chó má gì vậy, tên kia thoạt nhìn chẳng ra làm sao, vậy mà lại được người như Sở Sở bảo vệ, không phải hai người này là người yêu chứ?

Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Trạch Dương, một đóa hoa tươi kiều diễm như Sở Sở sao có thể cắm trên bãi phân trâu Lâm Trạch Dương này được. Nếu ánh mắt của những người này nhìn Lâm Trạch Dương có thể hóa thành đao kiếm thì có lẽ hiện tại Lâm Trạch Dương đã bị thiên đao vạn quả chém rồi.

Quản lý Từ nhìn về phía Hà Hữu, khóe miệng Hà Hữu giật giật, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì.

Mà ngay lúc này, lại có một âm thanh vang lên.

“Các vị, tiệc từ thiện tối nay của chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.” m thanh này vừa mới vang lên, chung quanh đã lâm vào một mảnh tối tăm, sau đó có một chùm ánh sáng chiếu lên sân khấu, chiếu vào người dẫn chương trình.

Ngay sau đó, tầm mắt mọi người đều chuyển về sân khấu, tạm thời quên đi tất cả chuyện xảy ra bên dưới.

Lại thêm một lúc, người dẫn chương trình nói xong lời mở màn, đèn trong hội trường mới sáng lên lại.

Sắc mặt Hà Hữu cuối cùng cũng bình thường trở lại, ánh mắt nhìn về phía Sở Sở lại trở nên hiền hòa, vừa rồi trong lòng Hà Hữu đã có rất nhiều suy nghĩ.

Có lẽ, Sở Sở có bạn trai, hơn nữa còn có thể là tên phế vật Lâm Trạch Dương trước mắt này. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, không cần lo lắng, thậm chí có lẽ đây còn là một chuyện tốt.

Không có so sánh sẽ không có đau thương. Ngay cả người như vậy Sở Sở cũng có thể chấp nhận, vậy thì muốn Sở Sở chấp nhận mình hoặc mình muốn chiếm hữu Sở Sở không phải sẽ dễ dàng hơn sao.

Hà Hữu nhìn Sở Sở nói: “Sở Sở, đây là bạn của cô sao?”

Sở Sở gật đầu, nói: “Đúng vậy, đã gây phiền toái cho ông chủ Hà rồi, thực xin lỗi.”

“Không có việc gì, không có việc gì, bạn của Sở Sở chính là bạn của tôi.” Hà Hữu vội vàng lắc đầu cười.

Lúc này Sở Sở rất cảm kích Hà Hữu. Khóe miệng Lâm Trạch Dương cũng không khỏi hơi vểnh lên, nhìn Hà Hữu giống như nhìn một thằng ngốc.

Lâm Trạch Dương đã gặp qua biết bao nhiêu là người, cho nên lập tức nhìn ra Hà Hữu đang suy nghĩ gì.

Lúc này, người dẫn chương trình đã bắt đầu khen ngợi những nhà hảo tâm quyên góp tiền từ thiện.

“Các vị, tôi nghĩ trước tiên chúng ta nên cảm ơn một người. Bởi vì người này đã quyên góp cho chúng ta mười triệu tệ, cũng nhờ có mười triệu này nên yến hội lần này của chúng ta mới có thể được tổ chức ở đây, các vị mới có thể được hưởng thụ phục vụ tốt nhất. Người kia chính là ông chủ của Công ty trách nhiệm hữu hạn Hà Hữu, ông chủ Hà.”

Ánh đèn di chuyển, sau đó dừng trên người Hà Hữu.

Ngay sau đó, từng tiếng khen ngợi không ngừng vang lên.

“Ông chủ Hà thật hào phóng, cảm ơn ông chủ Hà.”

“Ông chủ Hà, cống hiến của ông, chúng tôi đều sẽ ghi tạc trong lòng.”

“Cụng nào, ông chủ Hà, tôi kính ông một ly.”

Mọi người không ngừng nâng chén mời rượu Hà Hữu, Hà Hữu cười đáp lễ từng người.

Khung cảnh này nhìn rất náo nhiệt, chẳng mấy chốc Hà Hữu dường như đã trở thành nhân vật chính của yến hội lần này.

Sở Sở cũng giơ ly rượu lên, nói: “Ông chủ Hà, ông thật sự là một nhà từ thiện vĩ đại, tôi kính ông một ly. Cũng hy vọng ông không quên dự án kia của chúng ta.”

Hà Hữu thấy thời cơ đã chín muồi, chuẩn bị vào thẳng chủ đề.

Sở dĩ Hà Hữu quyên góp mười triệu là vì để Sở Sở nhìn thấy thực lực tài chính của ông ta, muốn lấy chuyện này khiến Sở Sở dao động, để Sở Sở hoàn toàn buông xuống phòng bị với ông ta.

“Sở Sở, về dự án kia của cô, vừa rồi tôi cũng đã nói qua, tôi có một điều kiện.” Hà Hữu nhìn Sở Sở nói.

Sở Sở vội vàng hỏi: “Điều kiện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK