Chương 4: Nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra
Lâm Trạch Dương híp mắt lại, đá bay luôn thi thể ở dưới mông, ngăn viên đạn mà đối phương bắn tới, sau đó thân hình của hắn chợt lóe, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng tối.
"Cao thủ, cấp dưới của Hoa Hồng Đen sao lại có loại cao thủ như này?"
Trên trán Khủng Long Bạo Chúa khó tránh khỏi mà hiện lên một giọt mồ hôi lạnh, vừa rồi động tác nổ súng của hắn ta có thể nói là cực nhanh, nhưng đối phương lại có thể kịp phản ứng trước cả khi viên đạn đến.
Hơn nữa, đối phương dùng thi thể cấp dưới của mình làm vật che chắn, rõ ràng là tính rõ rồi, sau khi viên đạn xuyên qua thân thể thì lực sát thương đã trở nên rất nhỏ.
Có thể chỉ trong giây lát, đã làm ra việc thích hợp nhất, thậm chí còn là cách đối phó có chút phong cách, thực lực của người đàn ông kia tuyệt đối không bình thường.
Khủng Long Bạo Chúa dù không muốn thừa nhận, nhưng lại phải thừa nhận, thực lực của đối phương rất có thể đã đạt tới cấp S.
"Xin hỏi các hạ là cao nhân ở phương nào, tôi là thủ lĩnh của Nhóm sáu người chết - Khủng Long Bạo Chúa, nhiệm vụ lần này là làm việc cho Mục Đức vương tử, kính xin các hạ hiểu rõ tình thế, không nên lấy trứng chọi đá."
Khủng Long Bạo Chúa rất thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn ra đối phương không có khả năng là cấp dưới của Hoa Hồng Đen.
Dù sao, lính đánh thuê có thể đạt tới trình độ cấp S, đều là người có uy danh ở bên ngoài, hoặc là cao nhân xưng bá một phương, thông tin của Hoa Hồng Đen hắn vô cùng rõ ràng, không có khả năng có đồng minh ở cấp bậc này.
Mà thanh danh của Nhóm sáu người chết, ở thế lực dưới lòng đất cũng coi như là có chút mặt mũi, cho dù trọng lượng này không đủ, như vậy thì uy danh của Mục Đức vương tử, mày chắc hẳn cũng đã nghe qua rồi nhỉ?
Phải biết rằng, hắn chính là quý tộc hoàng thất vô cùng khủng bố ở vùng Trung Đông, cấp dưới là những lính đánh thuê cao thủ được nuôi dưỡng, lấy từ trong hàng trăm người, làm gì có ai dám dễ dàng đắc tội?
Cho dù mày có là cao thủ cấp S, dám chọc giận Mục Đức vương tử, thì nhất định mày sẽ thành đầu thân hai nơi.
"Mày có biết người đã từng uy hiếp tao, cỏ ở nghĩa trang giờ đây, đã cao hơn hai mét rồi."
Đột nhiên, một âm thanh giống như ma quỷ từ phía trên đỉnh đầu của Khủng Long Bạo Chúa vang lên, không chỉ làm cho người ta run rẩy, còn làm cho người ta tuyệt vọng.
Khủng Long Bạo Chúa ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy Lâm Trạch Dương đang đứng ở nóc nhà, nơi cách mặt đất chừng hơn năm mét.
Nói cách khác, Lâm Trạch Dương từ khi biến mất đến khi xuất hiện, chỉ dùng ba giây đã leo lên tới nóc nhà, còn đi qua khoảng hơn hai mươi mét, đi tới phía trên đầu của bọn họ.
Đây là tốc độ mà nhân loại có thể làm được sao?
Này mẹ nó phải là con khỉ chuyển thế chứ!
Bang một cái, một viên gạch tựa như sao băng vụt qua, trong nháy mắt đã đập vào mặt của Gấu Điên Cuồng, đối phương thậm chí còn không kịp kêu rên, đã ngã xuống đất, ngũ quan lõm xuống, không biết là ngất xỉu, hay là đã chết.
Thấy thế, Khủng Long Bạo Chúa đã mất đi ý nghĩ phản kháng, bởi vì hắn đã xác nhận được, thân thủ của đối phương nhất định không chỉ dừng lại ở cấp S, chỉ sợ đã đạt tới cấp SS khủng bố kia, đây quả thật là sự tồn tại giống như thần mà.
Rầm một cái, Khủng Long Bạo Chúa hai đầu gối đã quỳ xuống đất, từ bỏ mọi sự chống cự, dập đầu như giã tỏi, nói: "Đại thần, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin ngài cho tiểu nhân một con đường sống.”
Trong lòng mỗi người đều có nỗi sợ hãi, không thể nói là chân của Khủng Long Bạo Chúa đã mềm nhũn, chuẩn xác hơn là hắn đã ý thức được sự chênh lệch thực lực lớn với Lâm Trạch Dương.
Đánh là nhất định là đánh không lại, cầu xin cũng chưa chắc có thể sống sót, nhưng ít nhất còn có thể cho mình chết sảng khoái, không đến mức bị tra tấn mà chết.
Thấy thế, Lâm Trạch Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nhảy xuống, nhìn vào Khủng Long Bạo Chúa, thản nhiên nói: "Con người tao có một tật xấu, đó là không giết kẻ hèn nhát, thực lực của mày tuy rằng không tốt lắm, nhưng người lại không ngốc, biết lắc đuôi xin tha, hôm nay tao chơi cũng chơi đủ rồi, nên sẽ tha một mạng chó cho mày, cút đi."
Khi Lâm Trạch Dương nói lời này, không mang theo bất kỳ tình cảm nào, nhưng lại khiến Khủng Long Bạo Chúa run sợ.
Khủng Long Bạo Chúa ngẩng đầu, thấy Lâm Trạch Dương không giống như đang đùa giỡn mình, vội vàng kẹp đuôi chạy ra ngoài.
Nhưng chạy chưa được mấy bước, hắn lại cảm thấy có chút không cam lòng, hỏi: "Các hạ và Hoa Hồng Đen rốt cuộc có quan hệ gì. Theo như những gì tôi được biết, trong mạng lưới quan hệ của cô ta, không hề có đại thần như ngài."
"Mày nói nhảm rất nhiều nha."
Lâm Trạch Dương có chút không kiên nhẫn, có cảm giác hình như tha cho đối phương là có chút không sáng suốt, rồi lại lắc đầu, thản nhiên nói: "Hoa Hồng Đen, Hoa Hồng Trắng gì đó tao không biết, tôi chỉ là trùng hợp đi ngang qua, cấp dưới của mày BB* cùng tao, rất phiền, nên tiện tay giết hết, lý do này có được không?"
Tiện tay giết hết?
Khủng Long Bạo Chúa cả người run rẩy, ngay cả loại gia súc máu lạnh vô tình như mình, cũng không làm được cái loại một lời không hợp thì giết người.
Nhưng đối phương vậy mà lại làm được, đây hẳn là cầm thú cũng không bằng nhỉ?
Khủng Long Bạo Chúa trong lòng kêu khổ không ngừng, cũng không dám cãi lại nửa câu, chỉ có thể tự nhận là gặp xui xẻo, tè ra quần mà chạy ra ngoài!
"Này, từ từ!"
Lâm Trạch Dương đột nhiên gọi đối phương lại.
Nước tiểu của Khủng Long Bạo Chúa suyt chút nữa đã bị nghẹn, cho rằng đối phương muốn đổi ý, miệng mình thật là thôi mà, đại thần người ta không thích người khác BB, thì mình hỏi làm cái gì, đây không phải là muốn chết sao?
Chỉ thấy Lâm Trạch Dương đi lên phía trước, kéo một cái mặt dây chuyền răng sói từ trên cổ ra, nói: "Tuy rằng, trước kia tao và cái gì đó Hoa Hồng không quen biết, chẳng qua tao thấy cô ta chân dài ngực lớn, là loại người mà tao thích, mông vểnh lên nhìn qua rất có thể sinh, nên đã thuận tiện thu vào hậu cung, quay về đứa sợi dây chuyền này cho chủ nhân của mày xem, bảo hắn sau này đừng có suy nghĩ gì với phụ nữ của tao. "
"Cút đi."
Lâm Trạch Dương phất phất tay, ý bảo đối phương có thể đi rồi.
Khủng Long Bạo Chúa như được đại xá, nhìn vòng cổ răng sói trong tay, cũng không nhìn ra lai lịch cụ thể, đoán rằng quá nửa là đại thần không bằng cầm thú này thích giả vờ, thuận miệng nói khoác nhỉ?
Khủng Long Bạo Chúa chạy càng nhanh hơn, vì sự thông minh của mình mà gặp may mắn, nhưng vừa mới chạy chưa được mấy bước, lại bị Lâm Trạch Dương gọi lại.
"Êy, còn có chút chuyện nữa."
"Đại thần, ngài lại muốn làm gì, đã nói là tha cho mạng chó của tôi rồi, ngài không thể thay đổi đâu." Khủng Long Bạo Chúa sợ tới mức sắp khóc.
"Chỉ là anh nhìn xem, ban đầu vệ sinh ở nơi này rất sạch sẽ, nhưng, mấy thi thể chó săn của anh lại trưng ra ở chỗ này rất ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố, anh nghĩ biện pháp thanh lý bọn họ đi, cái yêu cầu này không quá đáng nhỉ?" Lâm Trạch Dương dùng giọng điệu hỏi thăm nói.
Khủng Long Bạo Chúa chỉ cảm thấy mình muốn khóc, không có gì đặc biệt mà cứ đùa giỡn người như vậy, quỳ cũng quỳ rồi, cầu cũng cầu rồi, anh vẫn còn chưa xong phải không?
Chẳng qua, ở trước mặt cái mạng này, danh dự gì đó cũng không quan trọng.
Sau đó, Khủng Long Bạo Chúa thật sự làm việc giống như bộ quần áo đang mặc trên người, hóa thân thành công nhân vệ sinh chăm chỉ cần cù, lần lượt bỏ thi thể cấp dưới vào trong thùng rác, mới yếu đuối hỏi: "Đại thần, ngài còn có chuyện gì khác nữa không, tôi có thể đi chưa?"
"À, không có việc gì nữa, đi đi, nhớ kỹ, đưa vòng cổ cho chủ nhân của anh."
Lâm Trạch Dương không kiên nhẫn phất phất tay, thấy đối phương đi rồi, mang vẻ mặt tò mò nhìn về phía bãi đỗ xe.
Lúc này, chiến dịch trong bãi đậu xe cũng bất ngờ kết thúc.
Bởi vì Khủng Long Bạo Chúa và bốn người kia một đi không trở lại, bên trong chỉ còn lại một lính đánh thuê và ba sát thủ gà mờ vây công, Tần Quân Dao được ăn cả ngã về không, lấy hai phát súng để giải quyết toàn bộ kẻ địch.
"Những người đó sao lại đột nhiên không thấy rồi, chẳng lẽ là nội bộ xảy ra biến cố gì đó?"
Tần Quân Dao nghĩ trăm lần cũng không nghĩa ra, nghỉ ngơi một lát, sau khi xác định ở gần đó không còn nguy hiểm nữa, mới trèo qua tường vây ở phía tây bãi đỗ xe, chạy vào trong bóng tối.
"Cô ấy là lính đánh thuê? Hay sát thủ? Hay là người của chính phủ."