Ngô Thiên Hùng dẫn theo nhóm nhân viên cũ của Kiều Lan Nữ rời đi với vẻ hậm hực.
Ngô Thiên Hùng bị chọc giận đến mức muốn nổ tung luôn rồi, hắn ta cầm trong tay con bài thương lượng quan trọng nhất, vốn dĩ Ngô Thiên Hùng nghĩ rằng sẽ quay Lâm Trạch Dương vòng vòng, nhưng không ngờ được tên nhãi ranh kia lại là một tên ngu ngốc.
Nếu như là một doanh nhân thành thục, gặp được cơ hội tốt như vậy bọn họ sẽ dùng trăm phương ngàn kế để nắm bắt được cơ hội này, làm gì có chuyện giống như Lâm Trạch Dương chứ.
“Đợi đấy đi Lâm Trạch Dương. Rất nhanh thôi Kiều Diễm Nữ Nhân chúng tôi sẽ triệt để giẫm đạp Kiều Lan Nữ các anh dưới chân. Anh tưởng rằng tôi dám đi đến Kiều Diễm Nữ Nhân kinh doanh mà không có đường lui nào sao. Anh tưởng rằng tôi tùy tùy tiện tiện mà có được hai suất tham gia triển lãm Bác Mỹ sao. Hừ, các anh căn bản không biết mình đang đối mặt với đối thủ như thế nào đâu.”
Ngô Thiên Hùng không nhịn được mà gay gắt nói, hắn ta còn quay đầu lại nhìn vào phòng làm việc của tổng giám đốc Kiều Lan Nữ.
“Mau đi đi, nếu không tôi sẽ đưa các anh tới đồn cảnh sát đấy.” Giọng nói lạnh lùng của bảo an vang lên.
Vậy nên Ngô Thiên Hùng chỉ có thể bước nhanh sải chân, giống như con vịt bị lùa lên thớt vậy.
“Lâm tổng, triển lãm Bác Mỹ là một triển lãm hết sức quan trọng. Tình hình hiện tại của công ty như thế nào thì cậu cũng biết rồi, công ty chỉ giống như một chiếc thuyền nhỏ đang ra khơi, bất kì gió thổi cỏ động nào cũng có thể phá hủy chúng ta. Chúng ta cần một chút động lực, nếu như có thể vào được triển lãm Bác Mỹ thì nên…”
Triệu Cẩn Du nói đến đây, không thể không dừng lại, bởi vì lúc này, bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc truyền đến tiếng động.
Rất nhanh, một nhóm người đã ùa vào phòng làm việc của Lâm Trạch Dương, những người này đều là quản lý của Kiều Lan Nữ.
Lúc này, phần lớn những người này đều có vẻ hung hăng, giống như là đến để hỏi tội.
Lông mày Triệu Cẩn Du không nhịn được mà hơi cau lại, trong lòng có một loại cảm giác bất an, vấn đề có vẻ đã trở nên nghiêm trọng rồi.
“Lâm tổng, tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, tại sao anh lại không nhận lấy cơ hội mà Ngô Thiên Hùng dành cho anh? Có phải anh không muốn Kiều Lan Nữ có được cơ hội phát triển tốt như vậy đúng không? Anh không nắm bắt cơ hội thì còn cơ hội nào để nắm bắt nữa. Kiều Lan Nữ chúng tôi có phải chỉ là chỗ để cho anh đùa vui hay không?”
Một người đàn ông trung niên trực tiếp đứng ra trách mắng Lâm Trạch Dương. Người này tên là Chu Trạch, là nhân vật cấp cao kì cựu của công ty, hết lòng tận tâm với Kiều Lan Nữ, coi Kiều Lan Nữ như nhà của mình.
Chu Trạch nằm mơ cũng muốn Kiều Lan Nữ được tham gia vào triển lãm Bác Mỹ, muốn Kiều Lan Nữ được phát triển thêm một bậc, vì thế nên khi nghe được tin Lâm Trạch Dương thế mà lại từ chối Ngô Thiên Hùng, ông muốn khùng lên tại chỗ luôn.
Ngô Thiên Hùng là kẻ thù của công ty, Lâm Trạch Dương không thể cúi đầu trước hắn ta. Nhưng chỉ cần Kiều Lan Nữ có thể phát triển thêm một bậc thì cho dù Lâm Trạch Dương phải quỳ lạy Ngô Thiên Hùng cũng là điều nên làm.
Lâm Trạch Dương không lập tức trả lời, mà anh để cho những người xông vào tiếp tục ồn ào. Thảo luận vấn đề cùng với một người đang tức giận không phải là thảo luận, mà là tìm đến cãi vã, hơn nữa còn là kiểu cãi vã không bao giờ có hồi kết.
Một lúc lâu sau, mọi người cuối cùng cũng nhận ra Lâm Trạch Dương từ đầu đến cuối chưa nói một lời nào, vậy nên trong lòng bọn họ không khỏi có chút chột dạ. Bởi vì vừa rồi bọn họ càng nói càng tức giận, thậm chí còn mắng chửi Lâm Trạch Dương. Bây giờ bọn họ đã trút hết cơn giận rồi, quay đầu nghĩ lại thì mẹ nó… Dù sao Lâm Trạch Dương cũng là tổng giám đốc, hơn nữa trước đây Lâm Trạch Dương mắt cũng không động mà đã sa thải một nửa quản lý của công ty rồi.
Vì thế mọi người lại trông chờ nhìn về phía Lâm Trạch Dương, hoàn toàn không còn khí thế như vừa rồi nữa.
Triệu Cẩn Du nhìn thấy hết thảy, không khỏi nhướng mày, ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương trở nên nóng rực.
“Lâm tổng, hay là anh nói một câu đi.” Có người cẩn thận từng chút một hỏi Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương vẫn như cũ không nhúc nhích, tập trung sự chú ý vào máy tính trước mặt, giống như đang không có chuyện gì xảy ra vậy.
Trong lòng mọi người lại càng chột dạ hơn, không phải Lâm Trạch Dương tức giận rồi chứ.
Vì thế mọi người đều rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có người không chịu nổi sức ép này, lại một lần nữa lên tiếng: “Lâm tổng, thái độ của ngài là như thế nào vậy. Ngài hãy nói ra để chúng tôi còn biết, như vậy chúng tôi mới biết nên làm gì chứ.”
Những người này thật sự có chút sợ hãi, bởi vì hành động của bọn họ thật sự không kính nể anh, vì thế mọi người đều dùng từ ngài để gọi Lâm Trạch Dương.
Triệu Cẩn Du nhìn thấy tình hình như vậy, cô không nhịn được nhìn Lâm Trạch Dương một lần nữa, lúc này ngọn lửa dường như đã được khống chế, Lâm Trạch Dương nếu còn tiếp tục như vậy thì có chút quá đáng.
Triệu Cẩn Du nghĩ đến đây, vội vàng đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương, sau đó khóe miệng cô không khỏi giật giật, vậy mà Lâm Trạch Dương lại ngủ luôn rồi.
Bởi vì máy tính cản trở tầm mắt của Lâm Trạch Dương, mà tư thế ngủ của Lâm Trạch Dương vẫn rất thẳng nên không có ai phát hiện ra.
Triệu Cẩn Du hít một hơi thật sâu, áp chế xúc động muốn giết chết Lâm Trạch Dương, giơ tay ra vỗ nhẹ vào vai anh.
Lâm Trạch Dương mới tỉnh lại từ trong mơ, vẻ mặt mơ màng hỏi: “Sao rồi thế?”
“Lâm tổng, các nhân viên muốn biết kế hoạch tiếp theo của cậu.” Triệu Cẩn Du nghiến răng nói với Lâm Trạch Dương, có bao nhiêu hi vọng thì có bấy nhiêu thất vọng.
Lâm Trạch Dương hơi khựng lại, sau đó anh đứng lên, nhìn mọi người với vẻ mặt nghiêm túc.
“Các vị, ý kiến vừa rồi của mọi người tôi đều nghe thấy rồi. Tôi biết mong muốn của mọi người. Thật ra tôi đã có kế hoạch từ lâu rồi. Kiều Lan Nữ của chúng ta không thể tiếp tục kéo dài như vậy được. Bây giờ tôi chỉ hỏi mọi người một câu, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Trạch Dương nhìn mọi người bằng ánh mắt rực cháy.
Mọi người nhịn không được sững người, sau đó bọn họ hít một hơi thật sâu, tiếp đó đáp lại lửa nhiệt của Lâm Trạch Dương mà nói: “Chuẩn bị xong rồi.”
Khoảng thời gian này, bọn họ đã ra sức chấn chỉnh nội bộ công ty và đề bạt những người mà họ tín nhiệm, nhưng một số nhân viên trong công ty đã chỉ trích điều này.
Càng quan trọng hơn là, khoảng thời gian này, phong độ của Kiều Lan Nữ đã trở nên cực kì sa sút, vì thế càng thể hiện bọn họ đã hành động sai lầm.
Đương nhiên, tất cả mọi thứ đối với lợi ích của bọn họ đều không có ảnh hưởng gì, bọn họ không cần quan tâm mấy chuyện này. Nhưng mà đời người chỉ có một lần…
Phó tổng giám đốc trước đây bọn họ theo bây giờ đã chạy theo công ty khác, hơn nữa lúc này công ty đó còn đang phát triển nhanh chóng, đây chẳng phải đang nói năng lực của bọn họ không bằng những người kia sao.
Bị người trong công ty chỉ trích và phải nhận sự sỉ nhục từ phó tổng giám đốc cũ, làm sao bọn họ không tức giận cho được.
Vì thế nên, vừa rồi bọn họ mới kích động như vậy.
Đương nhiên lúc này bọn họ nói bản thân mình chuẩn bị xong rồi, cũng chỉ là lời nói lúc tức giận, đúng hơn là thật ra bọn họ cũng không vừa mắt Lâm Trạch Dương.
Tôi chuẩn bị xong rồi, thì anh có thể đem lại cho công ty cái gì đây, anh tưởng rằng anh thật sự làm được tất cả mọi việc từ trên trời đến dưới đất sao.
Đừng làm tôi chết cười nữa.