Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Gia chủ, là anh ta, chính anh ta vừa mới giết Trần Lộng, hoàn toàn không để Trần gia chúng ta vào mắt. Còn kiêu căng ngạo mạn nói cái gì mà, đến lúc đó anh ta sẽ tới tìm Trần gia, hung hăng giáo huấn người nhà chúng ta. Người này thật sự không coi ai ra gì." Trần Thăng nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này, khóe miệng Trần Gia Dũng không ngừng co rút, thực sự có chút không biết nên nói cái gì. Nếu lời Trần Thăng nói là sự thật, vậy thì Trần gia thật sự gặp nguy hiểm, người trước mắt kia chính là Lâm Trạch Dương Lâm chân nhân đó.

"A! Là ông à. Sao ông lại tới đây? Cũng may là ông tới, nếu không tôi thật sự phải đi một chuyến đến Trần gia các người, vậy thì thật phiền toái." Tất nhiên, Lâm Trạch Dương vẫn nhớ rõ Trần Gia Dũng, cho nên lúc này có chút vui vẻ vì không cần lãng phí thời gian của bản thân.

"Lâm Trạch Dương, cậu đã giết Trần Lộng?" Trần Gia Dũng hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề mấu chốt này. Mặc dù biết rõ Lâm Trạch Dương rất mạnh, nhưng nếu Lâm Trạch Dương thật sự vô duyên vô cớ giết người của Trần gia, Trần Gia Dũng làm gia chủ cũng không thể nhượng bộ, cho dù phải trả giá bằng tính mạng của mình.

"Trần Lộng là thằng nhóc vừa rồi sao? Tôi giết anh ta làm gì?" Lâm Trạch Dương nghĩ nghĩ, rốt cục nhớ tới Trần Lộng.

Trần Gia Dũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Trần Lộng không chết là tốt rồi, hết thảy đều có thể bàn bạc. Đối mặt với Lâm Trạch Dương, Trần Gia Dũng có áp lực rất lớn. Một người có thể làm cho cả võ lâm không dám nói chuyện lớn tiếng, người như vậy không khủng bố mới là lạ.

"Gia chủ, Trần Lộng không chết, nhưng hơi thở rất mỏng manh, trong thân thể còn có một luồng khí không thể kiểm soát, tiếp tục như vậy, tôi sợ luồng khí kia sẽ làm tổn hại đến căn cơ võ đạo của Trần Lộng." Một trưởng lão đến cùng Trần Gia Dũng, nâng Trần Lộng ra, sau đó vẻ mặt trần đầy lo lắng nhìn Trần Gia Dũng.

Tầm mắt Trần Gia Dũng lại một lần nữa dừng trên người Lâm Trạch Dương, nếu đây là ý tứ của Lâm Trạch Dương, như vậy Trần Gia Dũng ông thật đúng là không thể ra tay cứu Trần Lộng, có thể bảo vệ tính mạng đã là tốt rồi.

"Anh đã làm gì Trần Lộng?" Lúc này Trần Thăng thật sự đã ít nhiều mất đi lý trí, cho nên không cảm nhận được không khí vi diệu giữa Trần Gia Dũng và Lâm Trạch Dương.

Nhưng thật ra Lâm Trạch Dương là một người thành thật, nói: "Tôi cảm thấy thằng nhóc tên Trần Lộng kia cũng không tệ lắm, còn dám ra quyền với tôi. Nhưng mà căn cơ của anh ta thật sự không chắc, khí trong cơ thể rất hỗn tạp. Cho nên tôi đã truyền một luồng khí vào cơ thể anh ta, về phần khí này có thể làm sạch những thứ hỗn tạp trong cơ thể anh ta hay sẽ biến anh ta thành một phế vật thì phải xem bản thân anh t."

"Anh." Trần Thăng cảm thấy Lâm Trạch Dương chính là muốn biến Trần Lộng thành phế vật, cho nên rất tức giận. Bởi vì gia chủ ngay bên cạnh nên lá gan của Trần Thăng cũng to lên một chút, vậy mà muốn tấn công Lâm Trạch Dương.

Bốp!

Đột nhiên một tiếng trầm đục vang lên.

Trần Thăng bưng kín mặt mình, nhưng bởi vì thật sự kinh ngạc quá mức nên thậm chí trong mắt không có nét đau đớn, Trần Gia Dũng vậy mà lại tát cậu ta.

"Gia chủ." Trần Thăng thật sự nghĩ không ra, tại sao Trần Gia Dũng lại tát mình.

"Cậu, cái đồ phế vật này." Trần Gia Dũng nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thăng càng thêm tức giận, lại tát thêm một cái.

"Ông nội." Trần Thăng cũng không gọi gia chủ nữa, cha cậu ta là em họ của con trai Trần Gia Dũng, cho nên cậu ta gọi một tiếng này cũng không có vấn đề gì.

"Phế vật, tôi không có cháu trai như cậu." Trần Gia Dũng lại tát thêm một cái, sau đó một cước đá Trần Thăng bay ra ngoài.

Một cước này của Trần Gia Dũng thật sự không nhẹ, trực tiếp khiến Trần Thăng ngất xỉu.

Trần Gia Dũng thật sự tức giận. Trần Thăng không rõ ý của Lâm Trạch Dương nhưng Trần Gia Dũng rất rõ ràng. Lâm Trạch Dương vậy mà đã có thể truyền được chân khí, đây là phương pháp đã vượt qua bậc tông sư chỉ có trong truyền thuyết.

Mà việc Lâm Trạch Dương làm trên người Trần Lộng, Trần Gia Dũng cảm thấy nếu đổi Trần Lộng thành bản thân mình, thì đây chính là chuyện tốt. Trước kia có cách nói gọi là nghi thức xối nước lên đầu, thực ra là nói các tiền bối cao nhân đem chân khí truyền vào người hậu bối.

Ở trong tiểu thuyết, sau khi được thực hiện nghi thức xối nước lên đầu, hậu bối thường sẽ tăng mạnh công lực, kế thừa nội lực của tiền bối. Thật ra cũng không hẳn như thế, thực lực của hậu bối kia quả thật sẽ tăng mạnh nhưng không phải vì chiếm được nội lực của tiền bối, mà là chân khí của tiền bối tiến vào cơ thể, làm cho cơ thể hậu bối được tôi luyện. Phương pháp này chỉ thực hiện được khi tu vi của hai người có chênh lệch rất lớn.

Vì vậy, cho dù Trần Gia Dũng biết có phương pháp như vậy nhưng cũng không có biện pháp vận dụng. Hiện tại ông ta đang gặp phải trở ngại, vô cùng muốn đột phá.

Đương nhiên, cho dù Lâm Trạch Dương không sử dụng phương pháp này lên người ông ta nhưng vẫn là dùng trên người Trần gia, việc này đối với Trần gia mà nói thì quả thực chính là một ân huệ lớn.

Mà nguy hiểm trong lời Lâm Trạch Dương, theo Trần Gia Dũng thì căn bản không được tính là nguy hiểm, nào có ai muốn thành công, muốn tiến bộ mà không phải trải qua chút khó khăn.

Cho nên, Trần Gia Dũng đối với Trần Thăng không hiểu chuyện còn dám khiêu khích Lâm Trạch Dương, quả thực tức giận tới cực điểm.

"Cảm ơn." Sau khi Trần Gia Dũng đá Trần Thăng ra ngoài, rất trịnh trọng ôm quyền nói với Lâm Trạch Dương: "Đại ân cảm tạ không hết."

Lâm Trạch Dương nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Như vậy, Trần gia các người còn muốn tới tìm tôi gây phiền toái không? Các ngươi có thể tới tìm tôi, tôi không có vấn đề gì."

Trần Gia Dũng lại giật giật khóe miệng, gây phiền phức cho cậu, cậu thì đương nhiên không có vấn đề, nhưng tôi có vấn đề, Trần gia chúng tôi có vấn đề đó.

"Chuyện kia, thật ra nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lâm chân nhân sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với tiểu bối đi." Trần Gia Dũng nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Lâm Trạch Dương cảm thấy việc giải thích có chút phiền toái, dứt khoát không để ý tới Trần Gia Dũng. Mã Hoa cùng lão Cẩu thấy thế, vội vàng đứng dậy.

Nói thật, thời điểm Trần Gia Dũng xuất hiện, bọn họ đều giật mình sợ hãi. Bởi vì thấy thế nào Trần Gia Dũng cũng giống như trùm cuối trong game. Không thấy Trương Dân kính trọng Trần Thăng cỡ nào sao? Không nhìn thấy Trần Thăng gọi Trần Gia Dũng là gia chủ sao? Gia tộc này hình như rất trâu bò đó.

Thế nhưng gia chủ Trần gia, người đàn ông được Trần Thăng cho rằng có thể giải quyết hết thảy, ở trước mặt Lâm Trạch Dương lại như vậy.

Lúc này, Mã Hoa và lão Cẩu đối với Lâm Trạch Dương đã không phải kính trọng cùng sợ hãi mà quả thực đã muốn coi Lâm Trạch Dương thành thần tiên, không phải thần tiên thì sao có thể làm ra loại chuyện này. Cho nên, hiện tại hai người này đối mặt với Trần Gia Dũng cũng không có áp lực tâm lý gì.

Sau đó, Mã Hoa và lão Cẩu bắt đầu đem chuyện Trương Dân, chuyện Trần Thăng, lần lượt nói ra hết.

Trần Gia Dũng càng nghe càng nhíu chặt mày, hơi thở trên người cũng vô thức lộ ra ngoài.

Mã Hoa cùng lão Cẩu cảm giác được hơi thở này, thân mình lại nhịn không được phát run lên, thật giống như một con thỏ nhỏ gặp phải một con sư tử, lúc này bọn họ mới tỉnh táo lại, người trước mắt này cũng không phải là người mình có thể đối đãi tùy tiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK