Đều nói thiên tử nổi giận thì trăm vạn mạng ngã xuống, người bình thường nổi giận thì làm trò cười cho thiên hạ.
Đã từ rất lâu trước đây, vũ lực đã không còn có đất dụng võ mà xã hội đã trở thành thời đại của vũ khí nhiệt.
Chỉ là vũ lực vừa nói chỉ là trong tình huống bình thường, bởi vì trong đô thị đã rất lâu không xuất hiện người nào cấp tông sư, vậy nên tất cả mọi người đều đã quên mất sự tồn tại này.
Khí cảm tông sư trọn vẹn là gì? Tông sư chính là người có vũ lực chạm đến cực hạn của con người.
Loại người này khủng bố toàn bộ Hoa Hạ như thế nào chứ? Thậm chí trên thế giới này mới chỉ có vài người tồn tại, thử nói xem bọn họ phải đáng gờm đến mức nào.
Lưu Uy không biết Lâm Trạch Dương có phải tông sư hay không vì cảnh giới của ông ta không đủ cao.
Nhưng Lưu Uy có thể chắc chắn một điều là người như Lâm Trạch Dương không phải người mà ông ta có thể thu phục được. Thực lực cách xa nhau như vậy, ông ta so với hắn căn bản là không cùng đẳng cấp.
“Chuyện này nếu đã không có vấn đề gì với tôi thì tôi đi trước đây.” Lâm Trạch Dương nhìn hai mắt Lưu Uy gắt gao nhìn mình, hắn tưởng bản thân phải bồi thường tiền nên muốn chuồn nhanh.
Khóe miệng Lưu Uy giật giật, ông ta đã quen biết một tông sư như thế nào chứ…
Lưu Uy biết đây là cơ hội cuối cũng là cơ hội tốt nhất để ông ta qua lại với Lâm Trạch Dương, trong lòng ông ta gấp gáp.
Đột nhiên hai mắt Lưu Uy sáng lên, ông ta nói: “Lâm Trạch Dương, chuyện ở đây hãy để tôi giải quyết cho. Còn nữa, để cảm ơn cậu đã giúp tôi vạch mặt kẻ lừa đảo, tôi sẽ tặng cậu một số thứ.”
Hai mắt Lâm Trạch Dương lập tức sáng lên, trên mặt nở ra nụ cười, hắn không vội rời đi nữa, không cần hắn bồi thường tiền là được.
“Ông muốn tặng tôi cái gì? Tiền à, tiền mặt hay chuyển khoản qua Wechat hay Alipay đều được cả.”
Lưu Uy suýt chút nữa thì sụp đổ, đây là tông sư kiểu gì vậy. Tông sư không phải cao cao tại thượng, không đặt cái gì vào mắt sao. Lâm Trạch Dương đã hoàn toàn phá hủy thế giới quan của Lưu Uy rồi.
“Chuyện kia… Tôi thấy cậu có vẻ thích căn biệt thự này, hay là tôi tặng nó cho cậu có được không?” Lưu Uy thăm dò hỏi Lâm Trạch Dương.
“Được thôi, nếu ông đã không có tiền thì tặng biệt thự cũng được. Tôi cũng không phải người tham lam gì.” Lâm Trạch Dương có chút thất vọng, đối với loại tài sản nhà cửa như thế này hắn không có chút hứng thú nào, thật ra Lâm Trạch Dương không biết gì về nó cả, hắn cảm thấy căn biệt thự này còn không bằng một trăm vạn tệ tiền mặt.
Khóe miệng Lưu Uy giật giật, ông ta cảm thấy bản thân mình ra tay đủ hào phóng rồi. Đây là biệt thự đó, biệt thự lại nằm tại vị trí đẹp nhất trong thành phố, là biệt thự có giá cao nhất đó! Căn biệt thự như thế này mà bán ra ngoài thì tùy tiện cũng phải được mấy nghìn vạn tệ.
Lâm Trạch Dương thế mà lại thất vọng rồi cho rằng ông ta không có tiền.
“Vậy thì tôi sẽ nhanh chóng để cho thư kí đưa cho cậu các giấy tờ hợp đồng, từ bây giờ trở đi, cậu chính là chủ nhân của căn biệt thự này rồi.”
Khi mà Lưu Uy nói ra lời này, ông ta có vẻ rất bất lực, rõ ràng Lưu Uy đã tặng Lâm Trạch Dương cả phần đại lễ như vậy mà trong mắt của Lâm Trạch Dương, ông ta lại trở thành một kẻ kiệt xỉ. Thật sự là quá nghiệp chướng!
Tiếp theo đó, Lâm Trạch Dương vội vàng rời đi, hắn sợ Lưu Uy hối hận rồi đòi mình phải bồi thường tiền, đây còn không phải chuyện chí mạng sao!
Lưu Uy chỉ có thể im lặng giúp Lâm Trạch Dương chùi mép, giải quyết gọn Ngô Thanh Tử, ông ta lại còn phải nhận lấy sự không tin tưởng và oán niệm của Lâm Trạch Dương. Cuộc đời này thật sự chỉ biết ngậm đắng nuốt cay…
Chẳng mấy chốc ngày hôm sau đã đến.
Lâm Trạch Dương lại đi tới công ty như bình thường, hắn hoàn toàn không để tâm gì đến chuyện xảy ra vào tối hôm qua. Sự việc như vậy đối với Lâm Trạch Dương là quá đỗi bình thường, ngày trước lúc hắn còn đang làm lính đánh thuê, hầu như ngày nào Lâm Trạch Dương cũng trôi qua ở trong luyện ngục. Sự việc tối hôm qua chỉ tính là chuyện nhỏ.
Khi Lâm Trạch Dương đến công ty thì mọi người trong công ty bỗng nhiên có vẻ rất sôi nổi.
Phó chủ quản Trình Mạnh Cường đang bị mọi người vây quanh, trên mặt tràn ngập nụ cười.
“Hôm nay sau khi tan làm, mọi người nhất định phải đến nhà tôi chơi. Hôm nay tôi sẽ chính thức về nhà mới, nhà mới ở vị trí không tồi, chính là ở ngoại ô phía Tây.” Trình Mạnh Cường ngoác miệng cười muốn rách miệng.
“Khu vực ngoại ô phía Tây là nơi tập trung nhiều biệt thự đắt đỏ nhất đó. Tôi nghe nói ở đó mỗi tấc đất là mỗi tấc vàng, giá nhà thậm chí còn đắt hơn cả giá nhà trong trung tâm thành phố. Bởi vì người sống ở đó không phải là người có tiền thì chính là người có quyền.”
Có đồng nghiệp không nhịn được mà thốt lên.
Trình Mạnh Cường trong lòng vui muốn chết nhưng hắn ta vẫn giả bộ như không có chuyện gì, trả lời lại: “Đâu có, đâu có đâu. Tôi làm gì có tiền mua biệt thự ở nơi đó chứ. Loại người nghèo như tôi cùng lắm là chỉ mua được một căn nhà ở khu nhà nhỏ gần chỗ đó để sống qua ngày mà thôi.”
“Wow, tổng quản, anh thật sự mua nhà ở nơi đó sao, lại còn mua nhà ở gần khu biệt thự đó nữa. Giá nhà ở đấy cao đến mức nào chứ! Chậc chậc, thật quá lợi hại rồi!” Đồng nghiệp cảm thán.
“Tôi cứ nghĩ rằng những nơi như vậy tôi chỉ có thể xem trên tivi, trong đầu chỉ biết ước mà thôi, không ngờ cuối cùng lại có cơ hội đến đấy rồi.” Một vài đồng nghiệp nhịn không được mà bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Hahahahahaha.” Trình Mạnh Cường đã cười nhiều đến mức không ngậm miệng lại được, tại sao hắn ta lại muốn mời đồng nghiệp đến nhà ăn cơm chứ? Chính là để Trình Mạnh Cường nhìn thấy những gương mặt ngưỡng mộ đố kị của bọn họ mà thôi. Người với người sao lại có khoảng cách xa xôi như vậy, ông đây đã mua được nhà mà bọn họ vẫn còn phải mỗi tháng đều lo lắng về tiền thuê nhà haha.
Đúng vào lúc này, Trình Mạnh Cường nhìn thấy Lâm Trạch Dương.
Giữa Trình Mạnh Cường và Lâm Trạch Dương thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, trước đây vì một trăm vạn tệ doanh thu kia mà Trình Mạnh Cường đã mất hết mặt mũi.
Trình Mạnh Cường vốn dĩ chưa từng quên chuyện này, chỉ là hắn ta vẫn luôn chưa tìm được cơ hội mà thôi, bây giờ thì khác rồi.
Trình Mạnh Cường cười haha đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương, hắn ta nói với hắn: “Lâm Trạch Dương, tối nay anh ta đến nhà tôi ăn cơm đi. Tôi vừa mua được một căn nhà mới, chính là ở ngoại ô phía Tây đấy.”
“Được thôi.” Lâm Trạch Dương thậm chí còn chưa nghĩ nhiều đã đồng ý người ta rồi, dù sao thì có người mời hắn ăn cơm mà không cần phải trả tiền thì chắc chắn phải đi rồi, quan tâm người mời là ai làm gì.
Trình Mạnh Cường hơi cau mày, hắn ta không ngờ Lâm Trạch Dương lại bình tĩnh như vậy.
“Lâm Trạch Dương, anh mua nhà chưa? Bây giờ giá nhà càng ngày càng tăng mạnh rồi, nếu bây giờ còn không mua thì sẽ không có cơ hội nữa đâu.” Trình Mạnh Cường ra vẻ tốt bụng ân cần hỏi Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, hắn thật sự chưa có mua nhà mà.
Trên mặt Trình Mạnh Cường lại nở ra nụ cười, hắn ta nói: “Cũng đúng, anh chỉ là nhân viên mới vào làm thì có bao nhiêu tiền chứ. Có lẽ bây giờ anh thuê nhà thôi cũng cảm thấy khó khăn rồi nhỉ. Dựa vào mức lương hiện tại của anh thì chắc phải mười năm nữa mới gom đủ tiền nhà, nhưng đến lúc đấy tiền nhà lại tăng cao rồi. Như vậy xem ra cả đời này cũng không thể mua được nhà mất.”
Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi, hình như đúng như vậy thật, hắn không gật đầu.
Trình Mạnh Cường nhịn không được mà cười lớn.
Lâm Trạch Dương chỉ cảm thấy Trình Mạnh Cường chính là một tên điên, không hiểu vì sao, hắn không muốn cùng với hắn ta nói chuyện nữa.
Nhưng cảnh này trước mặt người ngoài lại không phải như vậy.
Bọn họ nhìn như thế nào cũng thấy Lâm Trạch Dương đang xấu hổ, trước thực lực kinh tế của Trình Mạnh Cường thì Lâm Trạch Dương hoàn toàn vô dụng.