“Tôi không giống ông, tôi không phải thằng ngốc. Tất nhiên là tôi biết mình đang nói gì. Ông hãy nhanh chóng xin lỗi đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi.” Lâm Trạch Dương thiếu kiên nhẫn nhìn giám đốc Hoàng rồi nói.
Đối với Lâm Trạch Dương mà nói, thật ra anh cũng đã đủ kiên nhẫn rồi, nếu như là trước kia và nếu không phải đang ở Trung Hoa, tuy bây giờ giám đốc Hoàng có thể không phải chết, nhưng nhất định ông ta đã phải đau đớn lăn lộn dưới đất nước mắt nước mũi giàn giụa rồi.
Sự tôn nghiêm của Long Vương đường đường chính chính chưa từng khiêu khích bất cứ kẻ nào, nhưng cũng đừng ai hòng động đến mảy may.
“Thực xin lỗi, đây quả thật là trò đùa buồn cười nhất mà tôi từng được nghe từ lúc lọt lòng. Cậu là ai mà lại dám bắt tôi phải xin lỗi cơ chứ? Mà cậu làm đúng chỗ nào? Cho dù có xin lỗi thì cũng phải là cậu xin lỗi tôi!”
Đương nhiên giám đốc Hoàng sẽ không sợ Lâm Trạch Dương, ông ta đại diện tập đoàn Lâm thị ở khu vực này, đồng thời là tổng phụ trách Triển lãm Bác Mỹ, ông ta có tầm ảnh hưởng và những mối quan hệ rất rộng khắp, cũng có thực lực mạnh mẽ. Khoan hãy nói tới chuyện này, ông ta đã nắm được chân tướng trong tay, cho dù không nói ra thì giám đốc Hoàng cũng chẳng sợ chút nào.
Lâm Trạch Dương khẽ cau mày, vẻ mặt có chút không vui nói: "Tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng."
Giọng điệu của Lâm Trạch Dương trở nên lạnh lùng hơn. Tuy rằng chỉ lạnh hơn một chút, nhưng không khí dường như đột nhiên tràn ngập một luồng khí lạnh, hơi thở lạnh lẽo này trực tiếp xâm nhập vào cơ thể con người, như thể muốn đông cứng máu người đó lại.
Giám đốc Hoàng không khỏi sững sờ, vô thức lùi về phía sau một bước, sau đó cơn giận bùng lên như đổ thêm dầu vào lửa.
Mình thế mà lại cảm thấy sợ hãi và lui bước bởi lời nói của một thằng oắt con miệng còn hôi sữa á? Vô lý!
Giám đốc Hoàng trừng to mắt, mặt mày bặm trợn trông như muốn nhào tới ăn thịt người.
“Chờ đã.” Smith, người vẫn luôn không nói gì đột nhiên đứng dậy, đi tới chắn giữa hai người.
Thời gian trôi qua không quá ngắn kể từ khi nãy, nhưng Smith vẫn không hề lên tiếng, không phải vì Smith đột nhiên bị điếc hay câm, mà là vì Smith quá đỗi ngạc nhiên.
Lâm Trạch Dương, hóa ra là Lâm Trạch Dương, ông thật sự gặp lại Lâm Trạch Dương, còn tưởng rằng sau lần gặp mặt trước đó, ông sẽ không bao giờ còn có cơ hội gặp lại Lâm Trạch Dương nữa.
Sau một hồi phần khích, Smith cuối cùng cũng nhận ra Lâm Trạch Dương đang tranh cãi với người khác. Smith không hiểu tiếng Trung nên không biết Lâm Trạch Dương và giám đốc Hoàng đang tranh cãi về chuyện gì, nhưng Smith có thể thấy được chuyện gì đang xảy ra.
Smith nhìn thấy giám đốc Hoàng rất tức giận, cũng thấy vẻ mặt Lâm Trạch Dương trở nên lạnh lùng. Vì vậy, Smith phải ngăn cản Lâm Trạch Dương, nếu không lỡ như Lâm Trạch Dương giết chết giám đốc Hoàng ở đây thì sao? Đây là Trung Quốc, không phải Hoa Kỳ.
“Hoàng tiên sinh, chuyện này tôi sẽ không bới móc thêm nữa. Hãy để vấn đề này kết thúc tại đây đi." Smith nhìn về phía giám đốc Hoàng, dùng giọng điệu chắc nịch nói.
Smith có con mắt của Chúa, là một trong 500 ông chủ hàng đầu thế giới, đương nhiên có đủ uy nghiêm và quyền lực, giám đốc Hoàng vô thức gật đầu.
Một lát sau, quản lý Hoàng mới tỉnh lại, lông mày nhíu lại, ông ta không muốn buông tha cho Lâm Trạch Dương, nhưng vì Smith đã lên tiếng, chút thể diện này ông ta vẫn phải cho. Cùng lắm thì sau này tìm Lâm Trạch Dương tính sổ sau là được.
"Tôi không có nói sẽ để ông đi, xin lỗi." Giọng nói của Lâm Trạch Dương càng thêm lạnh lùng.
Giám đốc Hoàng sắp tức giận đến nỗi nổ tung luôn, ông ta hét vào mặt Lâm Trạch Dương, "Tôi sẽ không xin lỗi! Cậu có thể làm gì được tôi hả? Sao, cậu dám đánh tôi á? Nào, có ngon thì đến đánh tôi đi!"
Bốp!
Đột nhiên một âm thanh bùm bụp vang lên.
Bốp bốp bốp!
Sau đó, nhiều âm thanh như thế lại vang lên liên tiếp. Lâm Trạch Dương tát liên tục vào mặt giám đốc Hoàng.
Mọi người đều ngơ ra đó, trên mặt giám đốc Hoàng lộ ra vẻ kinh ngạc và đau đớn, không ngờ Lâm Trạch Dương lại dám đánh mình, những cái tát của Lâm Trạch Dương đều rất nặng tay.
Nicole và bốn người phụ nữ khác hoàn toàn choáng váng. Lâm Trạch Dương làm sao có thể ra tay? Dù thế nào đi nữa, việc bắt đầu đánh nhau luôn là sai lầm. Trên đời này không có cái gọi là luật pháp sao? Chẳng phải chỉ có bọn mọi rợ mới thượng cẳng tay hạ cẳng chân như thế à?
Bốn người phụ nữ này đều là những người có học thức cao nên luôn chủ trương dùng biện pháp văn minh để giải quyết vấn đề. Nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy vui vẻ như vậy? Vẻ mặt hung bạo của Lâm Trạch Dương không ngờ lại đẹp trai như vậy.
Smith không kiềm được mà co giật khóe miệng, trong lòng cảm thấy có chút nhẹ nhõm. May quá, may quá, Lâm Trạch Dương không giết ai hết.
"Sao cậu dám đánh tôi hả!?" Đôi mắt của đôi mắt Hoàng mở gần như to bằng mắt bò, và chúng sắp bật ra khỏi hốc mắt luôn.
Lâm Trạch Dương mỉm cười với giám đốc Hoàng, nhún vai, sau đó nhìn bốn người phụ nữ nói: "Các người đều nghe thấy rồi đó, tên này vừa bảo tôi mau đánh ông ta đi. Tôi chưa bao giờ nghe được ai có yêu cầu kì quái như vậy. Chỉ là tôi có sở thích lấy chuyện giúp người làm vui. Này, ông còn cần tôi giúp gì nữa không?"
Lâm Trạch Dương đang nói thì đột nhiên giơ tay, giống như định đánh giám đốc Hoàng.
Giám đốc Hoàng vô thức né tránh và hét lên: "Không, không, không cần!"
Lâm Trạch Dương không ra đòn nữa mà nhìn chằm chằm vào giám đốc Hoàng và nói: "Xin lỗi đi. Đây cũng là lần cuối cùng tôi nói hai chữ này."
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương trở nên nghiêm túc, năng lượng trong cơ thể tự nhiên hội tụ lại. Lúc này, Lâm Trạch Dương không còn là Lâm Trạch Dương nữa mà là trung tâm của cả không gian này, tất cả có thể tồn tại đều là nhờ có anh.
Giám đốc Hoàng cảm thấy khó thở, ánh mắt Lâm Trạch Dương rõ ràng rất bình tĩnh, không có một tia sát ý nào, nhưng ông ta lại cảm thấy mình đã bị trúng một loạt đạn, tựa như có thể bị giết bất cứ lúc nào, từng đợt hơi thở rét lạnh ập vào mặt, rồi chiếm lấy toàn bộ cơ thể ông ta, khiến ông ta run rẩy đến không thể kiềm chế.
"Tôi xin lỗi." Giám đốc Hoàng nói những lời này trong tiềm thức.
Lâm Trạch Dương nhìn Nicole và nói: "Nicole, cô có muốn tha thứ cho ông ta không? Cô không cần phải tha thứ cho ông ta đâu."
Nicole nhanh chóng nói: "Như vậy là được rồi. không sao đâu. Tôi ổn mà."
"Vậy thì đi thôi." Lâm Trạch Dương sau đó quay lại nhìn giám đốc Hoàng.
Giám đốc Hoàng không biết anh rời đi như thế nào, ông ta chỉ cảm thấy đầu mình dường như đã bị chấn động, liên tục ù đi và không cách nào suy nghĩ bình thường.
Sau khi trở lại văn phòng, giám đốc Hoàng đột nhiên nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Lập tức, sắc mặt của giám đốc Hoàng vừa đỏ vừa trắng, vô cùng tức giận.
Lâm Trạch Dương dám đối xử với ông ta như vậy, cậu ta cho rằng cậu ta là ai kia chứ?
"Lâm Trạch Dương, cậu chết chắc rồi! Cậu sẽ không bao giờ có thể tiến thêm được một bước nào nữa đâu. Cậu đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi đó."
Giám đốc Hoàng nghiến răng nghiến lợi nói.