Chương 11: Cậu không thể quá đẹp trai như vậy được
Cuối cùng, Tần Quân Dao vẫn đè tức giận xuống, nói với Lâm Trạch Dương nói: “Manh Manh thích nhất là uống sữa bò của hãng Meanson, anh đi mua cho con bé đi, đừng có ồn ào nữa.”
Đứa nhỏ đã lớn bao nhiêu tuổi rồi, Tần Quân Dao làm gì còn có sữa nữa chứ, Tần Quân Dao cảm thấy Lâm Trạch Dương đang trêu chọc cô thì có.
Trời đất chứng giám, lúc này Lâm Trạch Dương thật sự không hề đùa giỡn Tần Quân Dao, sở dĩ anh vẫn luôn nhìn chằm chằm Tần Quân Dao, là bởi vì anh đang chìm trong tự hỏi.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ, Tần Quân Dao thân là một sát thủ bậc cao, không chỉ phải thường xuyên đối diện với nguy hiểm, đã vậy còn nuôi thêm một đứa bé, thật sự quá lợi hại, trong lòng anh lập tức sinh ra một tia kính nể, cảm thấy nếu đổi lại thành mình có lẽ sẽ không làm được chuyện này.
“Cô chỉ đạo ai vậy? Đứa bé này là con của Lâm Trạch Dương hay gì? Sao cô lại sai sử Lâm Trạch Dương chứ? Cô cho rằng cô nói đứa bé này là con của Lâm Trạch Dương thì chính là Lâm Trạch Dương sao?” Lý Tuyết Tinh nhìn mà ngứa mắt, thái độ của Tần Quân Dao quá kiêu ngạo, giống như cả thế giới đều thiếu nợ cô ta 250 đồng không bằng.
Khí chất của Tần Quân Dao vốn đã thiên về lạnh lùng, lúc này tâm tình cô lại không tốt, cho nên cũng tức giận mà nhìn về phía Lý Tuyết Tinh, giống như một nữ vương cao cao tại thượng đang nhìn về phía thần tử của mình, nói: “Cô là ai? chuyện nhà chúng tôi, liên quan gì tới cô?”
Lý Tuyết Tinh hận đến mức nắm chặt tay, hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi là ai? Tôi là chủ nhân của căn nhà này, có quyền hỏi đến chuyện liên quan đến căn nhà này.”
Tần Quân Dao lạnh lùng cười, khinh thường nói: “Chỉ bằng căn hộ rách nát này của cô, tôi cũng không hiếm lạ, nếu không phải Lâm Trạch Dương mang con gái tôi tới nơi này, thì tôi cũng không thèm tới.”
Lúc nói chuyện, tầm mắt của Tần Quân Dao bắt đầu nhìn quét qua xung quanh căn hộ, tiện đà nói: “Tôi thấy căn hộ này trên thị trường bán hẳn là không quá 150 vạn, tôi cho cô 200 vạn, tôi mua lại căn hộ này. Nhưng nói cho cô biết, mua nó không phải vì tôi căn hộ này, mà là do Lâm Trạch Dương ở nơi này.”
Nghe vậy, Lâm Trạch Dương cũng giật mình, sau đó trong lòng lập tức giơ ngón tay cái lên với Tần Quân Dao, ừ, người phụ nữ này không tệ, rất có phong thái trước kia của anh, đủ bá đạo. Quả nhiên anh lúc đó ngủ với cô là có nguyên do, ha ha.
Tâm tình của Lý Tuyết Tinh lúc này không hề tốt, cắn chặt răng, hung dữ nhìn chằm chằm Tần Quân Dao, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, tính cách cô ta trước giờ vẫn luôn tốt bụng, rất ít khi cãi nhau với người khác, nếu Tần Quân Dao càng hung dữ hơn nữa, cô ta vẫn không thể đấu lại.
Lúc này, Lý Tuyết Tinh như sắp khóc tới nơi, nhìn về phía Lâm Trạch Dương xin giúp đỡ.
Lâm Trạch Dương nhìn hai người cãi nhau còn xem đến đã ghiền, lúc này thật sự không biết phải làm gì. Một bên, Tần Quân Dao là mẹ của Manh Manh, một bên khác là Lý Tuyết Tinh mấy ngày này thường tới giúp đỡ anh rất nhiều, tuy rằng anh không thể nói thích cô ta, nhưng anh cũng không ghét cô ta.
Nếu là người khác, Lâm Trạch Dương tùy tiện giết đại một người là được, nhưng hai người này…
“Hu hu đừng cãi nhau mà, Manh Manh sợ, hu hu…” Manh Manh đột nhiên lại lớn tiếng khóc lên, nước mắt nước mũi thi nhau chảy, toàn bộ khuôn mặt mủm mỉm đã đỏ lên vì khóc, thoạt nhìn giống như một bông hoa nhỏ mọc trên đỉnh núi, nhìn thế nào cũng làm người ta thương tiếc.
Trong lòng Lâm Trạch Dương mềm nhũn, vội vàng ôm lấy Manh Manh, nói: “Manh Manh không khóc, hiện tại ba ba lập tức bế con đi mua sữa.”
Lâm Trạch Dương hoàn toàn không phát hiện bản thân trong vô thức, đã tự xưng bản thân là ba của Manh Manh.
Lâm Trạch Dương ra khỏi nhà, cũng coi như là tránh thoát một kiếp, hai người phụ nữ ở trong cùng một căn phòng, giống như sao hỏa đụng vào trái đất, phát ra tia lửa, suýt chút nữa đã lập tức nổ mạnh.
Lý Tuyết Tinh gắt gao nhìn chằm chằm Tần Quân Dao nói: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, cô đột nhiên tới đây nói cô và Lâm Trạch Dương có một cô con gái, ai biết có phải mang theo một bí mật nào đó liên quan đến pháp luật không thể cho người khác biết hay không? Tôi sẽ không cho phép cô làm xằng làm bậy, một khi tôi phát hiện ra chuyện gì đó không đúng, lập tức sẽ báo cảnh sát.”
Không biết đây có phải một hiện tượng hay không, nhưng một người phụ nữ xinh đẹp sẽ luôn ngứa mắt với một người phụ nữ xinh đẹp khác. Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi Tần Quân Dao nhìn thấy Lý Tuyết Tinh đã cảm thấy người phụ nữ này thật đáng ghét.
Cho nên, lúc này Tần Quân Dao càng tức giận mà nói: “À, cô nhiệt tình như vậy, có phải nhìn trúng Lâm Trạch Dương đúng không? Để anh ấy làm việc trong quán bar của cô, còn cho anh ấy ở cùng một chỗ với cô. Cô là ban đầu muốn bao nuôi tiểu bạch kiểm, sau đó lại thích ngược lại anh ấy đúng không?”
Phụ nữ chung quy vẫn là phụ nữ, mặc dù cho dù người phụ nữ này có là sát thủ bậc S, thì lúc cãi nhau cũng sẽ có thói quen nói móc người khác.
Lý Tuyết Tinh bị nói trúng tim đen, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, cắn chặt răng, không biết nên nói cái gì.
Tần Quân Dao lập tức sửng sốt, không thể tưởng được cô chỉ thuận miệng nói một câu thế mà lại nói trúng rồi, cũng không biết vì cái gì nhưng tâm tình cô lại có chút mất mát, ngữ khí cũng càng thêm nặng nề.
“Hừ, tôi khuyên cô vẫn nên chết tâm đi thì hơn, Lâm Trạch Dương về sau còn phải nuôi con gái tôi lớn lên, không có thời gian để ý tới những hồ ly tinh bên ngoài đâu.”
Trong lúc nói chuyện, Tần Quân Dao đánh giá Lý Tuyết Tinh từ trên xuống dưới, xong mới tiếp tục nói: “Tôi xem cô cũng khá xinh đẹp, điều kiện kinh tế cũng không kém, muốn tìm đàn ông nào mà không được, không nên lãng phí thời gian trên người tên khốn Lâm Trạch Dương kia.”
Thật ra mà nói, Tần Quân Dao không phát hiện ra mình có chút tinh thần phân liệt, đang mắng Lý Tuyết Tinh là hồ ly tinh, lại nhảy sang mắng Lâm Trạch Dương là tên khốn, thật không biết hiện tại cô đang cảm thấy như thế nào, nếu như để cho cấp dưới của cô biết cô cũng có những lúc nói chuyện thiếu logic như vậy, không biết bọn họ sẽ khiếp sự như thế nào.
Nghe vậy, Lý Tuyết Tinh lập tức giật mình, cô ta còn tưởng rằng Tần Quân Dao thực sự thích Lâm Trạch Dương, thế nhưng hiện tại Tần Quân Dao lại mắng Lâm Trạch Dương thậm tệ như vậy. Lâm Trạch Dương thật sự tệ như vậy sao?
Trong chốc lát, Lý Tuyết Tinh không dám nói thêm gì nữa.
Tiện đà, hai người ai cũng không hề để ý tới ai, từng người trở về phòng.
Tần Quân Dao một bên rất tự nhiên mà đi vào phòng Lâm Trạch Dương, trong lòng lại nhịn không được mà nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Lâm Trạch Dương tuy rằng vừa ngu ngốc vừa cà lơ phất phơ, nhưng anh dù sao cũng là ba ruột của Manh Manh, chính cô lần này tuy rằng đã tránh được một kiếp, nhưng về sau cô thân là một sát thủ, sao có thể hy vọng xa vời rằng bản thân luôn bình an vô sự.
Mặt khác, con gái cô Manh Manh đã lớn như vậy, nhưng từ trước đến nay lại chưa từng được có ba ở bên cạnh, cô bé không biết đã bao nhiêu lần hỏi rằng ba mình đang ở đâu?
Nghĩ đến đây, Tần Quân Dao lập tức hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, lầm bầm lầu bầu lên: “Lâm Trạch Dương bất luận là anh có khốn nạn bao nhiêu, nhưng nếu anh đã là ba của Manh Manh, vậy thì tôi sẽ kéo anh dậy, tôi sẽ khiến anh trở thành một người đàn ông ưu tú, một người cha đủ để cho Manh Manh phải kiêu ngạo.”
Lúc nói chuyện, Tần Quân Dao nắm tay chặt tay, quyết tâm.
Cùng lúc đó, Lâm Trạch Dương đang bế Manh Manh nhịn không được lập tức hắt xì một cái, nói thầm: “Mỹ nhân xinh đẹp như hoa khuynh quốc khuynh thành nào lại sau lưng khen tôi phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái vậy, thật là, Lâm Trạch Dương à, cậu không thể quá đẹp trai như vậy được.”