Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên lặng, hiện trường lại rơi vào tĩnh lặng một lần nữa.

Lời nói này của Lâm Trạch Dương, có lẽ nó chưa từng xuất hiện ở trong giới giải trí bao giờ. Những người nổi tiếng luôn luôn mong muốn có được sự yêu thích của người hâm mộ, họ thậm chí có thể chấp nhận làm rất nhiều chuyện khác nhau chỉ vì để có thể đạt được điều này.

Nhưng hiện tại, Lâm Trạch Dương thế mà lại bảo những người này không được yêu thích Nicole.

Thật sự không biết nếu cứ tiếp tục như thế này, thì liệu đến cuối cùng sẽ có chuyện gì xảy ra?

Các nhân viên tại hiện trường trở nên rất căng thẳng, lo lắng, đặc biệt là nhân viên an ninh, họ thật sự sợ rằng một lát sau tất cả những người hâm mộ sẽ lao về phía của Lâm Trạch Dương, đến lúc đó Lâm Trạch Dương sẽ thật sự gặp rắc rối.

Nhưng mà điều kỳ lạ là, sau khi Lâm Trạch Dương nói xong, đám đông lại rơi vào trong im lặng một lúc lâu.

Đến nỗi có một số người còn cúi đầu xuống, thậm chí hốc mắt của vài cô gái đã bắt đầu ươn ướt.

“Mọi người, chúng ta đứng ở đây là để bày tỏ tình yêu mến của mình dành cho Nicole, là để giúp đỡ, ủng hộ Nicole, chứ không phải đến đây để gây rắc rối và khiến Nicole lúng túng, khó xử. Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta lại không rời khỏi đây ngay bây giờ luôn đi?”

“Chúng ta không nên gây phiền phức cho người mình thích, loại hành vi này rất là không được thích hợp.” Từ bên trong đám đông chợt có một giọng nói vang lên, nó đã lấy được sự đón nhận của rất nhiều người.

Đám đông có những hành vi và cảm xúc quá khích ban đầu đã dần bình tĩnh lại và chuẩn bị giải tán.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trợ lý của Nicole không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại không nhịn được mà nhìn về phía của Lâm Trạch Dương, vừa rồi quả thực đã bị chàng trai này làm cho bất ngờ. Người thanh niên này thế mà không biết sợ chết là gì, bất kỳ cái gì cũng dám nói, bất cứ điều gì cũng dám làm, nhưng có vẻ như mỗi lần nghĩ rằng anh đang đi tìm cái chết, thì anh lại không chết, mà còn có thể giải quyết mọi chuyện một cách hoàn hảo.

Ngay lúc này, trên mặt của Nicole chợt nở nụ cười, ánh mắt không kiềm được mà nhìn về phía Lâm Trạch Dương, trong ánh mắt của cô ấy tràn ngập tình yêu thương, đây chính là người đàn ông mà cô ấy thích, bất kỳ điều gì anh làm, cho dù cả thế giới đều đứng về phía đối lập với bản thân mình, thì người đàn ông này vẫn có thể chống đỡ được, thật là lợi hại quá đi mất, làm cô ấy thích quá đi mà!

Lại vào ngay đúng lúc này, ở chính giữa đám đông lại xảy ra náo động, có người nào đó đã cưỡng ép đẩy đám đông ra, đi về phía của Nicole rồi nhào qua bên đó.

“Cô, cái đồ dối trá này, con khốn chết tiệt, đồ khốn nạn, con hồ ly tinh trả lại người đàn ông của tao cho tao!!!” Một người phụ nữ trung niên chen qua đám đông, cuối cùng đi tới và xuất hiện ở trước mặt Nicole, sau đó bà ta giơ một cái chai ở trong tay lên, hất nó về phía của Nicole.

Chất lỏng kia bay lơ lửng ở trong không khí, hướng về phía khuôn mặt của Nicole.

“A!” Một tiếng hét chợt vang lên từ trong đám người, có rất nhiều người không nhịn được mà nhắm mắt lại, không dám nhìn Nicole.

Chất lỏng lơ lửng ở trong không khí, thế mà nó lại tạo ra một làn khói dày đặc, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được đó không phải là một thứ tốt đẹp gì, có lẽ nó chính là axit sulfuric, một khi axit sulfuric rơi trúng vào khuôn mặt của Nicole, cho dù chỉ là một giọt, thì nó cũng có thể gây tổn hại đến vẻ ngoài xinh đẹp hoàn hảo của Nicole, đây là chuyện mà cả Nicole và mọi người hoàn toàn không có khả năng chấp nhận.

Chỉ có điều, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, căn bản là không có người nào phản ứng lại kịp cả, thậm chí ngay cả bản thân Nicole cũng không kịp có bất cứ phản ứng, chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm chất lỏng ấy với một đôi mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

Đột nhiên, Nicole cảm thấy ở phía trước mắt mình chợt tối sầm lại, giống như có một ngọn núi to lớn đang áp sát trước người cô ấy. Ngay sau đó, Nicole cảm thấy có một lực mà cô ấy không thể chống cự lại tác động lên trên đầu của cô ấy, đẩy đầu cô ấy về một hướng nhất định. Nicole cảm thấy đầu của mình tiếp xúc và nằm gọn ở bên trong một thứ gì đó vừa rắn chắc lại vừa ấm áp. Bỗng nhiên cô ấy lại có cảm giác an toàn.

Toàn bộ cả khu trung tâm mua sắm đều rơi vào im lặng, thậm chí hàng ngàn hàng vạn người đều không gây ra bất kỳ một tiếng động nào, ngay cả tiếng thở cũng không có.

Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng mọi người cũng dám thở trở lại, rồi mọi người đều không khỏi hít một hơi khí lạnh. Sau đó…

Sau đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía thân người ở trước mặt Nicole.

Đương nhiên người ở trước mặt Nicole chính là Lâm Trạch Dương.

Ngay lúc Lâm Trạch Dương đang quay lưng về phía mọi người, tốc độ chạy vừa rồi của anh rất nhanh, phản ứng càng nhanh hơn, anh lập tức chạy tới đó ngay, chặn đứng axit sulfuric đang bay về phía của Nicole từ phía sau.

Cho nên, phần lưng của Lâm Trạch Dương đang bốc khói, quần áo cũng bị ăn mòn, mục nát, xuất hiện một mảng thịt đen sẫm, không biết liệu có phải da thịt đã bị thối rữa hết rồi hay không?

Khi vừa nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

“Cô không sao chứ?” Đúng vào ngay lúc này, giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên, di chuyển Nicole ra khỏi vòng tay của mình, cô ấy nhìn chăm chú Lâm Trạch Dương một cách cẩn thận.

Lúc này Nicole vẫn còn đang trong trạng thái sợ hãi, theo bản năng mà gật đầu với vẻ ngẩn ngơ, sau đó mới hỏi: “Anh không sao chứ?”

Lâm Trạch Dương khẽ mỉm cười với Nicole, nói: “Cô không sao là được rồi. Đương nhiên tôi cũng không sao.”

Chỉ trong một cái nháy mắt, toàn bộ khu trung tâm mua sắm lại rơi vào im lặng một lần nữa, sau đó mọi người đều không nhịn được mà tập trung tầm mắt về phía cơ thể của Lâm Trạch Dương, nhìn chằm chằm vào phần lưng phía sau của Lâm Trạch Dương.

Không sao cái gì chứ, nửa phần lưng phía sau của anh đã bị cháy đen, có phải rất đau hay không? Đau đớn như vậy mà. Anh đã chịu đựng nỗi đau này như thế nào vậy? Sao anh vẫn còn có thể cười như thế chứ? Chàng trai này có phải là con người hay không vậy?

“Là Hạng Vũ, là Bá Vương, tôi nhận ra rồi. Cậu nam sinh này chính là người đóng vai nam chính kia đó, thảo nào anh ấy trông quen mắt đến như vậy.” Đột nhiên có người lớn tiếng hét vào mặt của Lâm Trạch Dương.

“Đúng rồi ha, wow, trông ngầu thật đấy, không ngờ người đóng vai Hạng Vũ lại bá đạo như vậy, Hạng Vũ thật sự cũng bá đạo và hống hách như vậy, tôi cảm thấy bản thân mình thích anh ấy mất rồi, Hạng Vũ là của tôi.”

“Tôi đau lòng đến chết đi được, tại sao Hạng Vũ lại bị thương chứ? Nhanh đến bệnh viện đi mà, tôi sắp khóc mất rồi.”

Lâm Trạch Dương vừa được nhận ra, tiếp ngay sau đó là những tiếng than trách đau lòng của các cô gái không ngừng được vang lên.

Chỉ trong chốc lát, dường như nơi này đã biến thành một nơi khác. Vốn dĩ ban đầu đây là buổi gặp mặt xin chữ ký của Nicole, nhưng vào lúc này, dường như chẳng còn ai để ý đến Nicole nữa, cứ như thể Lâm Trạch Dương mới là đại minh tinh vậy.

“Mày trả lại chồng cho tao, đồ hồ ly tinh!” Đột nhiên một giọng nói đầy oán trách, buồn thảm khác chợt vang lên, rồi người phụ nữ vừa mới bị mọi người phớt lờ một cách hoàn toàn kia chợt lao về phía bên này với khuôn mặt đầy sự căm hờn.

Lâm Trạch Dương quay người lại, dùng một tay tóm lấy người phụ nữ.

Lâm Trạch Dương và người phụ nữ này không hề ngang sức với nhau, anh bình tĩnh, không hề tức giận, nói: “Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với bà. Nhưng bây giờ, tôi yêu cầu bà rời khỏi đây, ngay lập tức.”

Giọng nói của Lâm Trạch Dương rất bình thường, nhưng nó lại tràn đầy sự chắc chắn, không thể nghi ngờ, mang theo khí thế của Long Vương.

Ban đầu người phụ nữ trung niên đó trông giống như một kẻ bị bệnh điên, cơ thể không khỏi run rẩy, khắp cả người đều nổi da gà, thậm chí đôi mắt của người phụ nữ đó cũng không dám nhìn Lâm Trạch Dương, như thể có những con dao bay ra từ trong mắt của Lâm Trạch Dương, sẽ băm vằm bà ta thành trăm nghìn mảnh.

Người phụ nữ trung niên theo bản năng mà lùi lại phía sau, cách Lâm Trạch Dương khoảng năm mét, rồi bà ta đột nhiên quay người và vội chạy thục mạng ra ngoài. Bà ta chỉ cảm thấy khi đứng bên cạnh Lâm Trạch Dương, đối mặt với Lâm Trạch Dương, toàn thân bà ta sẽ cảm thấy lạnh buốt, bà ta muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, còn về những chuyện khác, đầu óc của bà ta đã sớm hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ thêm được bất cứ thứ gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK