Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Cô đang bị lợi dụng

Tạ Nghi đã sớm biết Trình Mạnh Cường có ý với mình, trước kia Trình Mạnh Cường còn thổ lộ với cô một lần, chẳng qua là Tạ Nghi đã từ chối. Chỉ là hiện tại, Tạ Nghi còn có thể từ chối sao?

"Thế nào? Không vui sao? Tôi muốn cô làm bạn gái của tôi là đã nể mặt cô lắm rồi! Nếu cô không muốn, cô sẽ phải bồi thường chín trăm vạn cho công ty!" Sắc mặt Trình Mạnh Cường lại trở nên nghiêm túc.

Tạ Nghi cắn chặt răng, nước mắt sắp chảy xuống, cô rất lo lắng nhưng lại không muốn làm chuyện như vậy, người không thích thì làm sao có thể làm bạn trai đây?

"Tôi.... cầu xin anh đó tổ trưởng. Chỉ cần không phải chuyện này, chuyện khác tôi đều có thể đồng ý, tôi... tôi quỳ xuống được không?" Tạ Nghi vừa nói chuyện vừa quỳ xuống.

Sắc mặt Trình Mạnh Cường vẫn rất lạnh lùng.

"Làm cái gì thế, dưới chân phụ nữ có vàng cô không biết sao? Làm sao có thể tùy tiện quỳ xuống!" Một âm thanh đột nhiên vang lên.

Tạ Nghi cảm giác cánh tay mình bị người ta kéo lại, một bàn tay rất có lực, vững vàng bám chặt lấy mình, khiến cho cô không thể mảy may động đậy.

"Lâm Trạch Dương?" Tạ Nghi quay đầu nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương cười với Tạ Nghi, quay đầu nhìn về phía Trình Mạnh Cường, trên mặt tràn đầy khinh thường nói: "Không nghĩ tới anh lại là người như vậy, vậy mà đe doạ một cô gái nhỏ? Anh không cảm thấy có chút nhục nhã nào sao?"

Trình Mạnh Cường cau mày lại, sắc mặt càng thêm khó coi. Dựa theo hướng phát triển nội dung vở kịch, Trình Mạnh Cường có thể xác định trăm phần trăm, loại người như Tạ Nghi này vừa bước ra khỏi xã hội, chắc chắn sẽ không thể chịu được áp bức của hắn ta, cuối cùng lại bị Lâm Trạch Dương phá hỏng!

Vốn dĩ Trình Mạnh Cường không thích Lâm Trạch Dương, hiện tại anh lại phá hỏng chuyện tốt của mình, thật sự là không thể chịu nổi!

"Không liên quan đến mày, cút cho tao!" Trình Mạnh Cường tức giận rống lên.

Lâm Trạch Dương không nhịn được mà lắc đầu, nói: "Đầu của anh bị kẹp cửa à, sau đó bị ngập nước? Không phải tôi nói với anh tôi không biết cút sao? Nếu không thì bây giờ anh làm mẫu cho tôi xem một lần đi?"

Trên bàn của Trình Mạnh Cường có một ly nước, ly nước này hắn ta vừa mới rót không lâu nên vẫn còn bốc khói.

Trình Mạnh Cường hận đến nghiến răng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lớn tiếng với Lâm Trạch Dương, dù sao chuyện này cũng hổ thẹn, nếu để nhiều người biết thì phiền phức.

nh mắt Trình Mạnh Cường nhìn thẳng vào Tạ Nghi, nói: "Tạ Nghi, cô nói với anh ta, chuyện này không liên quan gì đến anh ta, kêu anh ta đi đi! Nếu không tôi sẽ trình báo đúng sự thật cho công ty!"

Vẻ mặt Tạ Nghi khó xử, Lâm Trạch Dương ra mặt giúp cô, sao cô có thể làm như vậy chứ.

"Gạt chó cũng phải nhìn chủ, biết không?" Lâm Trạch Dương lập tức kéo Tạ Nghi ra phía sau, sau đó nói với Tạ Nghi: "Không cần sợ hãi, tôi sẽ giúp cô!"

Lúc này Tạ Nghi không biết bản thân nghĩ như thế nào, một mặt cảm thấy ấm áp với hành động của Lâm Trạch Dương, mặt khác.... Lâm Trạch Dương vừa mới nói cái gì? Gạt chó cũng phải nhìn chủ? Ai là chó? Anh trở thành chủ của tôi lúc nào?

"Lâm Trạch Dương! Mày muốn tạo phản sao?" Trình Mạnh Cường thật sự nhịn không nổi nữa, người này chưa bao giờ coi trọng hắn ta!

"Tôi chính là nhìn anh không vừa mắt, chỉ là muốn làm cho anh không dễ chịu, chẳng lẽ không được sao?" Lâm Trạch Dương thản nhiên nói.

Trình Mạnh Cường thật sự chưa bao giờ gặp qua người như thế, sao lại có thể kiêu ngạo như vậy! Hắn ta tốt xấu gì cũng là phó chủ quản, là người lãnh đạo trực tiếp của Lâm Trạch Dương, cái gọi là tiền bối ở công ty không đáng giá như vậy sao?

"Được! Được! Được!" Trình Mạnh Cường nghiến răng, liên tiếp nó ra ba chữ.

“Nhưng mà tôi cảm thấy ra tay đánh người cũng không phải chuyện gì tốt, còn rất muốn tạo cho anh một chút phiền toái đấy? Làm sao bây giờ? Muốn tôi cầm ly nước này tạt vào mặt anh không?"

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương rất khó xử.

Trình Mạnh Cường cảm thấy mình sắp nổ tung tại chỗ, Lâm Trạch Dương kia sao có thể đáng ghét như vậy!

Trên bàn của Trình Mạnh Cường có một ly nước, ly nước này hắn ta vừa mới rót không lâu nên vẫn còn bốc khói.

Quả thật Trình Mạnh Cường bị làm cho tức chết rồi, nói: "Mày có bản lĩnh thì tạt tao đi!"

Vẻ mặt Trình Mạnh Cường lại khó xử.

Trình Mạnh Cường không nhịn được cười lạnh, nói: "Thế nào không dám sao? Biết vừa rồi bản thân nói sai rồi đúng không? Không có bản lĩnh còn học đòi người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân!"

Lâm Trạch Dương căn bản không thèm để ý tới Trình Mạnh Cường, mà là quay đầu nhìn về phía Tạ Nghi, nói: "Tôi tạt nước vào người khác có thể sẽ giống một người phụ nữ đanh đá không? Như vậy có thể sẽ ảnh hưởng tới ấn tượng cao lớn hùng vĩ thiên hạ đệ nhất mỹ nam trong lòng cô."

Tạ Nghi không khỏi há to miệng, hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của Lâm Trạch Dương.

"Ai, mặc kệ đi." Lâm Trạch Dương đột nhiên xoay người, sau đó cầm cái ly hắt thẳng vào mặt Trình Mạnh Cường.

"A!" Nước nóng nóng hầm hập bắn vào mặt Trình Mạnh Cường, hắn ta nhịn không được kêu lên đau đớn.

Bởi vì nhiệt độ nước nóng thật sự rất cao, cho nên nháy mắt cả mặt hắn ta đều sưng đỏ lên, khuôn mặt vốn không đẹp trai, hiện tại thoạt nhìn như là một cái đầu heo.

Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn lại đây, bọn họ đều sửng sốt, hoàn toàn không thể ngờ được người mới Lâm Trạch Dương này vậy mà làm ra loại hành vi này!

Đây cũng không phải đơn giản chỉ là cãi nhau với cấp trên, nếu Trình Mạnh Cường tính toán so đo chuyện này, thậm chí có thể kiện Lâm Trạch Dương tội cố ý tổn thương người, cũng không phải tội danh nhỏ!

"Mày!" Trình Mạnh Cường giằng co một hồi, rốt cục cảm thấy bớt đau, gắt gao nhìn thẳng vào Lâm Trạch Dương.

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương lạnh nhạt, nói: "Làm sao vậy? Không phải anh có khuynh hướng bị ngược đãi sao? Kêu tôi tạt nước một lần còn không đủ sao? Chỉ là tôi không muốn làm lại lần nữa. Nếu không thì anh tự đi múc nước rồi tự tạt vào người đi?"

Nói xong, Lâm Trạch Dương trở nên nghiêm túc.

Mọi người xung quanh nghe vậy, họ không thể không nhìn Trình Mạnh Cường, trong ánh mắt đều là 'Không ngờ anh ta lại là người như vậy".

Trình Mạnh Cường cảm thấy mình sắp nổ tung tại chỗ, Lâm Trạch Dương kia sao có thể đáng ghét như vậy!

"Tần tổng!" Lúc này không biết là ai lên tiếng, sau đó tất cả mọi người đều quay đầu lại.

Tần Quân Dao đi cùng Triệu Cẩn Du tới phía bên này, nhíu mày thật chặt, tầm mắt dừng tới trên người Lâm Trạch Dương, lời nói đùa cợt vừa rồi cô đã nghe được.

Lâm Trạch Dương kia ngay ngày đầu tiên đến công ty đã làm ra chuyện như vậy? Quả nhiên, người này chính là một tên côn đồ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK