Trương đại sư nói rất nhỏ, hơn nữa giọng ông ta cũng khàn, thậm chí còn có chút mơ hồ không rõ ràng.
Tuy nhiên, đúng lúc này, tất cả mọi người đều im lặng, ai ai cũng nhìn về phía Trương đại sư, cho nên tiếng Trương đại sư là âm thanh duy nhất được vang lên lúc này.
Vì nó mà bầu không khí vốn đã yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn, thậm chí có thể nói là tĩnh mịch.
Một lúc sau lại có một âm thanh khác vang lên. Đây không phải là một âm thanh, mà là hàng trăm thứ âm hợp lại thành một âm.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn lão Vương, hay chính xác hơn là nhìn viên ngọc trước mặt lão, viên phỉ thúy Đế Vương lục có lẫn tạp chất.
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người sáng rực lên, trở nên vô cùng nóng bỏng. Bọn họ như biến thành những con sói, có thể lao về phía tảng đá kia rồi nuốt nó vào bụng bất cứ lúc nào.
"Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục, đúng là phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục rồi. Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục và Phỉ thúy Đế Vương lục có màu sắc như nhau, nhưng phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục lại có niên đại lâu hơn, chất lượng cũng tốt hơn, cho nên màu sẽ thâm trầm hơn. Trời ạ, không ngờ ta lại mở ra được Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục!" Lão Vương bắt đầu la to, giống như sắp phát điên.
Lão vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh lại quay lại nhìn Trương đại sư.
Nếu viên phỉ thúy Đế Vương lục là một truyền thuyết thì viên Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục lại là truyền thuyết trong truyền thuyết. Loại đá này đã rất lâu không xuất hiện.
Một viên đá như này là vô giá, bởi vì cho dù người ta có bỏ ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa, nhất định sẽ không có ai sẵn lòng bán nó. Truyền thuyết kể lại rằng, loại đá này cực kỳ thông linh, cực kỳ tốt cho cơ thể con người tới mức khó có thể tưởng tượng được. Có một số nơi thì cho rằng viên đá này có thể diệt trừ tai họa cho chủ nhân của nó.
Cho nên rất ít người có mặt ở đây có thể nhận ra loại đá này, nên tất cả mọi người mới đổ dồn ánh mắt lên người Trương đại sư. Sau đó ai ai cũng thấy dáng vẻ tuyệt vọng thất thần của ông ta.
Tất cả mọi người hít một hơi thật sâu. Nhìn bộ dạng này của Trương đại sư, xem ra đây đúng là viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục thật rồi.
Một lần nữa, cả hội trường lại rơi vào biển lặng.
Một lát sau, Trương đại sư đột nhiên đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương, sau đó lập tức quỳ xuống, trong mắt chứa đầy sự khát vọng điên cuồng.
Tất cả mọi người đều đứng ngây người, không hiểu Trương đại sư đang làm gì.
"Lâm Trạch Dương, là tôi có mắt như mù không thấy Thái Sơn. Tôi sai rồi, tôi cầu xin cậu tha thứ cho tôi. Hy vọng cậu có thể thu nhận lão già này làm đồ đệ." Trương đại sư có vẻ rất kích động, thậm chí còn nói không đủ một câu.
Một viên đá lại có thể gợi ngàn tầng sóng, ai cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, tới mức hồn như lìa khỏi xác.
Lâm Trạch Dương cũng ngẩn người. Anh nhìn ông ta rồi nói: "Này, ông như vậy thật không phải phép chút nào. Tuy tôi rất ưu tú, nhưng trên đời này thiếu gì người giỏi hơn tôi. Ông đã lớn tuổi vậy rồi còn quỳ trước mặt tôi thế này. Thôi bỏ đi, chuyện hôm nay tôi cũng không trách ông đâu, chuyện này kết thúc ở đây nhé."
Nhưng Trương đại sư nào có chịu đứng dậy, ông ta vẫn quỳ dưới đất, thậm chí còn đưa tay ôm lấy đùi Lâm Trạch Dương, nói: “Nhưng mà, Lâm Trạch Dương, cậu nhất định phải nhận lão làm đồ đệ. Sư phụ, tôi sẽ đi theo cậu. Từ giờ, cậu nhất định phải dạy tôi cách phân biệt các loại đá đấy."
Thật ra hành động của Trương đại sư cũng không có gì là kì lạ. Ở cái tuổi này của ông ta, tiền bạc và danh tiếng đều đã không còn quan trọng nữa, thậm chí mọi thứ đối với ông ta chẳng còn gì quan trọng nữa.
Lúc trước Trương đại sư đã nghĩ như vậy. Nhưng sau khi nhìn thấy viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục kia, ông ta mới phát hiện ra mình sai rồi, thì ra bản thân vẫn còn sống, vẫn còn có thứ để theo đuổi. Ông ta hy vọng bản thân cũng có thể mở ra một viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục như vậy, thậm chí ông ta có thể buông bỏ mọi thứ và hy sinh tất cả vì nó.
Trương đại sư đã coi viên đá này như một phần sinh mệnh của ông ta, thậm chí có thể nói, viên đá này là tất cả cuộc sống của Trương đại sư.
Không phải Lâm Trạch Dương không muốn dạy Trương đại sư phân biệt các loại đá, mặc dù biểu hiện của Trương đại sư trước đây rất đáng ghét, nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của Trương đại sư cũng đủ thấy tầm quan trọng của viên đá này đối với ông ta.
Nhưng Lâm Trạch Dương không biết dạy ông ta như thế nào mới được sao, chả lẽ dạy ông ta làm sao để trở thành một tông sư siêu việt như Lâm Trạch Dương sao?
Cho nên, Lâm Trạch Dương đành phải lấp liếm cho qua, nói: "Chuyện này chúng ta nói sau đi, chúng ta vẫn phải giải quyết việc trước mắt đã. Giờ tôi vẫn còn bốn viên chưa mở, chúng ta tiếp tục cắt đá, rồi quyết phân thắng bại."
"Tôi thua, tôi thua, tôi tâm thua khẩu phục rồi. Một viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục này của cậu còn đáng giá hơn vô số ngọc thành của tôi, thậm chí là tất cả số ngọc thạch cả đời tôi mở được."
Trương đại sư thẳng thắn thừa nhận.
"Nếu đã vậy, tôi không mở bốn viên kia ra nữa, không mở tôi sẽ có lợi hơn. Lý tổng, nhờ ông cầm mấy viên đá này về nhà giúp tôi, tôi đi đây." Lâm Trạch Dương nói là làm. Anh nói xong thì ngay lập tức nhấc mấy hòn đá rời đi.
Đúng lúc này, cuối cùng Trần Xung cũng tỉnh lại, hắn ta đột nhiên đứng trước mặt Lâm Trạch Dương, nhìn anh, chính xác hơn là hắn đang nhìn viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục trong ngực anh, nói: "Lâm Trạch Dương, anh bán viên đá này cho tôi đi, tôi trả anh năm trăm triệu."
Năm trăm triệu, bất luận nhìn thế nào đi chăng nữa đây cũng là một con số trên trời, đối với bất cứ ai mà nói con số này đủ làm lay động bất kì người nào.
Lâm Trạch Dương lại lắc đầu: "Không được, viên đá này đối với tôi rất quan trọng, về sau nếu có cơ hội tôi sẽ cho cậu một viên khác."
Đây thật sự là lời nói chân thành của Lâm Trạch Dương. Anh cảm thấy chỉ cần hấp thu hết linh khí trong viên đá này, võ công của anh có thể tăng lên.
Đối với Lâm Trạch Dương mà nói, anh hiểu rất rõ, anh tồn tại căn bản là nhờ võ đạo thực lực, cho nên tiền bạc hay những thứ như vậy cũng không quan trọng lắm.
Anh nghĩ như vậy, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy.
Bất cứ ai ở đây đều cảm thấy lời này của Lâm Trạch Dương nói như có lệ, tặng người khác một viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục không phải là chuyện đùa thì là gì?
Muốn có một viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục có phải muốn mở ra lúc nào cũng được đâu.
Sắc mặt Trần Xung trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt hắn ta dán chặt vào người Lâm Trạch Dương, thậm chí trên người còn tỏa ra sát khí, lạnh lùng nói: "Đó đâu phải là chuyện anh muốn là được đâu."