Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản lý Hoàng là một người như thế nào?

Nếu ai đó nghĩ quản lý Hoàng là người dễ nói chuyện và tốt bụng với người khác vì ông ta luôn mỉm cười với mọi người thì đó là một sai lầm lớn. Có thể nói, người thành công đều là người tàn nhẫn. Bọn họ đều là những người 'Duy ngã độc tôn'(*) và rất mạnh mẽ.

(*): 'Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn': trên trời dưới đất, chỉ ta hơn hết.

Bình thường quản lý Hoàng vốn đã rất mạnh mẽ, hiện giờ uống rượu còn cảm thấy mình tủi thân, quản lý Hoàng tất nhiên càng ngang ngược hơn.

Khi Lâm Trạch Dương lại mời rượu ông ta lần nữa, quản lý Hoàng giận dữ đẩy ly rượu sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu có muốn danh ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ không?"

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương không vui nói: "Lão hoàng à, hiện tại là thời gian uống rượu, tôi biết ông rất muốn cho tôi cái danh ngạch này, nhưng ông đừng vội, Hoàng đế không vội thái giám vội."

Quản lý Hoàng suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, chẳng lẽ ông ta đã làm chuyện gì khiến Lâm Trạch Dương hiểu lầm hiện tại ông ta xin Lâm Trạch Dương lấy danh ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ sao, cái gì mà Hoàng đế không vội thái giám vội.

"Ai nói với cậu là tôi sẽ đưa danh ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ cho cậu, người quang minh chính đại không nói chuyện ngồi lê đôi mách. Bây giờ tôi nói thật cho cậu biết, tôi sẽ không đưa danh ngạch này cho cậu."

Sắc mặt quản lý Hoàng nháy mắt trở nên nghiêm túc, chỉ tiếc lúc này mặt đỏ bừng giống như mông khỉ, cơ thể còn hơi lắc lư, nhìn thế nào cũng giống như một kẻ say rượu.

Lâm Trạch Dương sửng sốt, thật sự là ngây ngẩn cả người. Không phải quản lý Hoàng muốn đưa danh ngạch cho anh nên mới mời anh đi ăn tối sao?

"Quản lý Hoàng, ông có ý gì?" Triệu Vũ Yên nhìn ra một ít manh mối, cô ấy nhíu mày lại.

Quản lý Hoàng nhìn về phía Triệu Vũ Yên, khuôn mặt tươi cười, nói: "Xem ra Triệu tiểu thư mới là người thông minh, như vậy đi, trước tiên cô kính tôi một ly rượu để tôi bớt giận, tiếp theo chúng ta mới tiếp tục bàn điều kiện."

Triệu Vũ Yên suy nghĩ, sau đó giơ ly rượu lên, nói: "Quản lý Hoàng, tôi kính ông."

Quản lý Hoàng cũng không nâng ly, nhìn Triệu Vũ Yên, nói: "Triệu tiểu thư, cô như vậy có phải là rất không có thành ý không, đến bên cạnh tôi, chúng ta uống rượu giao bôi."

Hiện tại quản lý Hoàng đã say bảy phần, bắt đầu buông thả bản tính của bản thân.

"Quản lý Hoàng, xin hãy tự trọng." Triệu Vũ Yên đã sớm đoán được ý nghĩ của quản lý Hoàng, vì vậy lúc này giọng điệu của cô ấy không khỏi nặng thêm.

"Hừ." Khóe miệng quản lý Hoàng méo xệch, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ông ta nhìn Triệu Vũ Yên cũng thay đổi, giống như ở trên cao nhìn xuống, giống như đang nhìn một con kiến.

"Trước mặt tôi cô giả vờ cái gì? Cô biết tôi là ai không? Chỉ cần tôi nói một câu, không chỉ các người không thể lấy được danh ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ, ngay cả khiến Kiều Lan Nữ biến mất cũng được. Lại đây uống rượu với tôi, bằng không Kiều Lan Nữ của các người sẽ biến mất."

Quản lý Hoàng lạnh lùng nhìn Triệu Vũ Yên nói.

Triệu Vũ Yên nhíu mày thật chặt, sắc mặt trở nên rất khó coi, cô ấy biết quản lý Hoàng có năng lực này, cho nên không khỏi do dự.

Vì Kiều Lan Nữ, quả thật Triệu Vũ Yên có thể nỗ lực một chút, thậm chí bồi rượu một người đáng ghét như quản lý Hoàng. Cũng không phải Triệu Vũ Yên chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy, trước đây cũng đã từng bồi rượu, nhưng cô ấy luôn có chừng mực, không để người khác chiếm tiện nghi của mình.

Nhưng bây giờ không biết vì sao, Triệu Vũ Yên không muốn làm loại chuyện này, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

"Triệu tiểu thư, cô phải suy nghĩ thật kỹ, đây là cơ hội đầu tiên, cũng là cơ hội tốt nhất. Năng lực của tôi cô cũng biết, tôi có thể cho cô hưởng hết vinh hoa phú quý, cũng có thể khiến cô không đáng một xu."

Quản lý Hoàng thật sự đã uống say, lúc nói chuyện cũng không suy nghĩ hậu quả.

Triệu Vũ Yên cắn chặt môi, sau đó nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Lúc này Lâm Trạch Dương đang cười ha hả nhìn Triệu Vũ Yên, nói: "Vũ Yên, sao cô không uống rượu? Tôi đã uống nhiều như vậy rồi."

Lâm Trạch Dương chưa từng trải qua việc uống rượu như vậy, lúc này lại có chút choáng váng nên hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí hiện tại, chỉ nghĩ đó là uống rượu bình thường.

Triệu Vũ Yên hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía quản lý Hoàng. Nhưng trong lòng lại đau đớn, vậy mà Lâm Trạch Dương lại để cô ấy làm loại chuyện này. Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng.

Lúc này Triệu Vũ Yên thật sự không đếm xỉa gì, thậm chí cô ấy còn nghĩ đến một số chuyện sẽ xảy ra tối nay, cô ấy quyết định hy sinh vì Lâm Trạch Dương một lần, sau đó rời khỏi Kiều Lan Nữ, từ nay về sau không bao giờ gặp lại Lâm Trạch Dương nữa.

"Ha ha ha như vậy mới đúng, đến, lại đây." Quản lý Hoàng lớn tiếng cười.

Triệu Vũ Yên đi tới trước mặt quản lý Hoàng. Quản lý Hoàng lập tức đưa tay ra, nắm lấy tay Triệu Vũ Yên, dùng chút sức kéo Triệu Vũ Yên vào trong lòng ngực ông ta.

"A." Triệu Vũ Yên kêu một tiếng, chống cự một lát rồi nghiêng người sang một bên, vô tình vặn chân đập vào bàn.

"Ngạc nhiên cái gì, đến ngồi lên người tôi đi." Quản lý Hoàng cau mày, có chút không vui, nghiêm túc ra lệnh cho Triệu Vũ Yên.

Triệu Vũ Yên chịu đựng sự đau đớn trong cơ thể và trong lòng, nhìn thoáng qua quản lý Hoàng, trong lòng cảm thấy tủi thân đến mức sắp rơi nước mắt.

Nghiến chặt răng, Triệu Vũ Yên cam chịu số phận, một lần nữa đứng vững lại, đến gần quản lý Hoàng.

Bốp.

Một âm thanh thanh thúy đột nhiên vang lên, là tiếng của một cái tát.

Bàn tay Lâm Trạch Dương đánh trên mặt quản lý Hoàng, nếu hiện tại Lâm Trạch Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh sẽ không còn là 'Thần kinh đại điều'(*) mà là một tên ngốc.

(*): 1. Nghĩa xấu: người tùy tiện, cẩu thả; hành động không suy nghĩ; không tinh tế 2. Người đơn thuần, hào hiệp; thẳng thắn

Lâm Trạch Dương tức giận nhìn chằm chằm quản lý Hoàng, nói: "Ông đang dùng quy tắc ngầm với nhân viên của tôi à."

Quản lý Hoàng bị tát một cái, cả người đều đờ ra. Vừa rồi Lâm Trạch Dương không có hành động gì, quản lý Hoàng liền cho là Lâm Trạch Dương đang cam chịu. Lúc trước cư xử như vậy, chẳng qua chỉ là giả bộ mà thôi, cho nên căn bản không nghĩ tới Lâm Trạch Dương sẽ động thủ.

"Cậu biết bản thân cậu đang làm gì không?" Quản lý Hoàng tức giận nhìn Lâm Trạch Dương.

Bốp.

Lâm Trạch Dương không nói gì, lại tát quản lý Hoàng một cái.

"Sao cậu dám." Quản lý Hoàng cực kỳ giận dữ, ánh mắt trừng lớn.

Bốp.

Lâm Trạch Dương lại tát thêm một cái.

Quản lý Hoàng bị tát đến mức choáng váng đầu óc.

Triệu Vũ Yên không khỏi sững sờ ở đó, trên mặt tràn đầy xúc động, say mê nhìn Lâm Trạch Dương, hóa ra Lâm Trạch Dương cũng không như cô ấy nghĩ.

"Chết tiệt, quy tắc ngầm gì đó tôi chỉ mới nghe nói mà thôi, bản thân chưa từng thử qua, sao ông dám đoạt trước tôi?" Vẻ mặt Lâm Trạch Dương căm phẫn nhìn quản lý Hoàng nói.

Triệu Vũ Yên đứng đó, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK