Lâm Trạch Dương vừa về đến nhà đã lăn ngay ra ghế sô pha, xem Cừu vui vẻ như thường lệ.
Không lâu sau, Tần Quân Dao đã đưa Manh Manh trở về nhà.
Vừa nhìn thấy Manh Manh, Lâm Trạch Dương lập tức trở nên cảnh giác, vội vàng ôm lấy chiếc điều khiển từ xa. Sau cuộc tranh chấp ngày hôm qua, Lâm Trạch Dương cảm thấy mình không thể để cho Manh Manh chạm được vào điều khiển từ xa, nếu không sẽ không được xem Cừu vui vẻ mà chỉ có thể xem Logger Vick.
Tất nhiên là Tần Quân Dao lại tỏ vẻ khinh bỉ với Lâm Trạch Dương, chẳng qua hôm nay có vẻ cô còn có chút việc bận nên tiến thẳng vào phòng đóng cửa lại, một lúc lâu sau cũng chưa đi ra.
“Manh Manh, con muốn làm gì đây? Nói cho con biết, ba sẽ không cho con xem Logger Vick đâu.” Lâm Trạch Dương phát hiện ra Manh Manh đang ngồi ở bên kia nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương thì lập tức cảnh giác.
“Ba thích xem cái gì thì cứ xem cái đó, Manh Manh sẽ không tranh giành với ba đâu. Manh Manh sẽ rất ngoan, rất ngoan.” Manh Manh chớp chớp đôi mắt to, nhìn Lâm Trạch Dương với ánh mắt mong chờ tha thiết.
Lâm Trạch Dương cũng không có nghi ngờ gì, gật đầu nói: “Ừm, như vậy mới ngoan, nói cho con biết, thật ra Cừu vui vẻ mới là hay nhất.”
Manh Manh vội vàng gật đầu lia lịa, nói: “Đúng vậy, ba ba. Đúng rồi!”
Trong lúc nói chuyện, Manh Manh đã bật dậy khỏi ghế sô pha rồi đi vào phòng tắm. Lâm Trạch Dương nghĩ rằng cô bé đi vệ sinh nên cũng không quan tâm lắm.
Lát sau, Manh Manh bưng một cái chậu đi ra, bên trong chậu đựng một chút nước, nhưng sức nặng đã vượt qua phạm vi Manh Manh có thể chịu đựng, khuôn mặt cô bé cũng vì dùng sức quá mức để bưng chậu nước mà đỏ bừng.
Nhưng Manh Manh cũng không từ bỏ mà cắn răng bưng tới trước mặt Lâm Trạch Dương, sau đó bắt đầu thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi.
Lâm Trạch Dương thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Manh Manh, con đang làm gì đó?”
Đôi mắt Manh Manh mở to, nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Manh Manh muốn rửa chân cho ba, ba đã vất vả làm việc rồi.”
Vừa dứt lời, cô bé đã ngồi xổm xuống, kéo chân Lâm Trạch Dương vào trong chậu. Nước bên trong chậu thật sự quá ít, ngay cả mu bàn chân của Lâm Trạch Dương cũng không ngập tới.
Manh Manh nhìn thấy vậy thì rơm rớm nước mắt như muốn òa khóc, nói: “Manh Manh thật là vô dụng, đến cả chút việc này cũng không làm được.”
Lâm Trạch Dương đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn trên đời, vốn tưởng rằng bản thân đã thấy được mọi thứ trên thế giới này, lại không ngờ tới cảnh này, khiến cho trái tim anh giống như vừa bị đập một cái thật mạnh, có chút đau, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy rất ấm áp.
“Manh Manh vô cùng lợi hại, đã rất giỏi rồi, ba cảm ơn con rất nhiều.” Lâm Trạch Dương cũng không biết phải nói gì, thật sự rất muốn ôm lấy Manh Manh vào lòng ngay lập tức.
Manh Manh nói với giọng nức nở: “Các bạn cùng lớp của con nói con không có ba, sau đó cô giáo nói Manh Manh có ba, chẳng qua là ba của Manh Manh làm việc rất vất vả nên mới không có thời gian tới đón Manh Manh. Manh Manh biết chắc chắn ba phải làm việc vất vả như vậy là vì có thể mua đồ ăn ngon cho con. Manh Manh lại không thể làm được gì cho ba, hu hu.”
Nói xong, cuối cùng cô bé cũng không nhịn được nữa mà òa lên khóc.
Bây giờ Lâm Trạch Dương chỉ cảm thấy cả cơ thể mình giống như bị sét đánh, cả người đều ngây ngẩn.
Thì ra Manh Manh lại chịu nhiều ấm ức như vậy ở trường học, công việc của anh vốn không hề vất vả, nhưng Manh Manh lại cho là vậy, còn suy nghĩ cho anh như thế.
Lâm Trạch Dương không tự chủ được mà hít sâu một hơi, nói: “Manh Manh, từ nay về sau ba sẽ đến đón con tan học, được không?”
Đôi mắt Manh Manh lập tức mở to, trên mặt đầy vẻ chờ mong, nhưng ngay sau đó lại có vẻ khó xử, nói: “Nhưng mà ba ba làm việc vất vả như vậy, con không thể để cho ba lại phải vất vả vì con thêm nữa.”
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà vươn tay ôm lấy Manh Manh, trong lòng vô cùng xót xa cho cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện này, nói: “Ba làm việc không vất vả chút nào, ba sẽ đến đón con tan học, để xem đến lúc đó còn ai dám nói Manh Manh không có ba.”
Manh Manh đã mặc kệ mọi thứ, vừa chảy nước mắt vừa cười khanh khách, nói: “Ba thật là tốt, ba thật là tốt, ba là người ba tốt nhất trên thế gian này.”
Lâm Trạch Dương lại thấy hơi bất đắc dĩ, đến bây giờ vẫn chưa có gì chứng minh được Manh Manh chính là con của mình mà, mới vừa nãy anh có phải hơi xúc động quá hay không, nhưng mà mấy đứa nhóc ở trường học của Manh Manh có đáng ghét quá không, thế mà lại đối xử với Manh Manh của anh như vậy.
Ngày hôm sau, khi Lâm Trạch Dương tới tòa nhà của công ty, anh phát hiện ra bảo vệ nhìn mình với ánh mắt đầy căm phẫn, có một cảm giác không giải thích được.
Lát sau, những người bảo vệ đó có vẻ thật sự không nhịn được mà tiến tới trước mặt Lâm Trạch Dương.
Dáng người của bảo vệ đều rất cao lớn, bọn họ đều là bộ đội đã xuất ngũ, trong ánh mắt đầy sát khí khiến cho người khác phải sợ hãi. Lúc này bọn họ càng dùng ánh mắt như muốn giết người mà nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.
Người bình thường mà gặp phải tình huống như vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Lâm Trạch Dương lại thản nhiên như không có chuyện gì, vẫn cợt nhả như trước, nói: “Các vị đại ca, các anh có chuyện gì sao?”
Trong số đó có một anh bảo vệ nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng, dùng giọng điệu đầy cảnh cáo mà nói với Lâm Trạch Dương: “Chúng tôi đã nghe nói rồi, có phải tên nhóc anh thường xuyên làm phiền giám đốc Tần hay không, tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh nên cẩn thận với hành động và lời nói của bản thân, ở chỗ này của chúng tôi, nếu ai dám có ý đồ xấu với giám đốc Tần thì kết cục của người đó sẽ vô cùng bi thảm.”
Mấy người bảo vệ này đều do Tần Quân Dao tuyển dụng, cũng xem như là bảo vệ trung thành của Tần Quân Dao, bọn họ có thể vì Tần Quân Dao mà làm bất cứ chuyện gì. Lúc trước có người muốn làm phiền Tần Quân Dao bị mấy nhân viên bảo vệ này phát hiện, trực tiếp đánh tên đó một trận ra trò. Chuyện này hầu như tất cả mọi người trong công ty đều biết.
Mà Trình Mạnh Cường chính là lại thích điểm này.
Sau ngày hôm qua, Trình Mạnh Cường thật sự đã căm ghét Lâm Trạch Dương đến tận xương tủy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra được cách nào tốt nên bắt đầu chú ý đến mấy người bảo vệ, để mấy bảo vệ này đánh Lâm Trạch Dương một trận tơi bời cũng tốt.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết những người này là do Trình Mạnh Cường xúi giục, chẳng qua là cảm thấy rất oan uổng, nói: “Các vị đại ca, rốt cuộc là ai đã lan truyền mấy lời đồn này, anh nói cho tôi biết, tôi đảm bảo sẽ đánh cho tên đó phải sống dở chết dở.”
Mấy người bảo vệ hơi sửng sốt, sau đó một người trong đó nói: “Không phải thì tốt rồi.”
Lâm Trạch Dương nói tiếp với vẻ mặt khó xử: “Rõ ràng chính là người phụ nữ Tần Quân Dao kia có chết cũng muốn bám lấy tôi, thế nên mới nói lời đồn đúng là quá đáng sợ, chuyện gì thông qua lời đồn cũng đều bị biến chất. Tôi mới là người bị hại đó được không?”
Mấy người bảo vệ lập tức ngây ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc mà nhìn Lâm Trạch Dương, đột nhiên bọn họ cảm thấy Lâm Trạch Dương đúng là vô liêm sỉ, thật sự vô cùng không biết xấu hổ.
Sao trên đời này lại có thể có người như vậy, sao có thể nói ra mấy lời vô liêm sỉ một cách quang minh chính đại như vậy, lương tâm của anh ta không đau sao, hoặc có thể nói, anh ta không hề có lương tâm.
“Anh… Anh muốn ăn đòn à!” Mấy người bảo vệ có tính tình nóng nảy đã hoàn toàn nổi giận.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK