Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành khách lúc này cũng bắt đầu bàn tán, bọn họ đều cảm thấy Lâm Trạch Dương nói rất đúng. Sự việc không phải đã rõ ràng rồi sao? Sao còn cần dẫn người đi? Lâm Trạch Dương thật sự không làm gì sai.

Nghe giọng nói của hành khách bên cạnh, hai nhân viên cảnh sát đều nhíu mày, sau đó nhìn sang Lâm Trạch Dương, nói: "Thật sự không có chuyện gì xảy ra?"

"Không có." Lâm Trạch Dương bình tĩnh trả lời.

Hai nhân viên cảnh sát lại nhìn nhau, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Anh tự lo liệu mọi việc đi, nếu có việc gì xảy ra đừng nói là chúng tôi không giúp anh!"

Nói xong, hai nhân viên cảnh sát tức giận bỏ đi. Khi hai nhân viên cảnh sát nhận được thông báo, họ còn gặp một người quen, người quen này cho bọn họ một số thứ tốt, sau đó muốn cho hai nhân viên cảnh sát đưa Lâm Trạch Dương đi. Dù sao cũng chỉ là mang Lâm Trạch Dương đi, cũng không phải làm gì khác nên hai nhân viên cảnh sát liền đồng ý. Nhưng bọn họ không ngờ rằng, chuyện đơn giản như vậy bọn họ đều không làm được, mấy thứ tốt đã đến tay rồi còn để rơi ra.

Hai gã to lớn kia nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương rồi cũng rời đi.

"Chiêu này rất tuyệt, lợi dụng tất cả sức mạnh sẵn có xung quanh." Lâm Trạch Dương mỉm cười nhìn về phía Văn Ca nói.

Văn Ca cũng nhìn về phía Lâm Trạch Dương nhưng không nói gì, tại sao hành động của người này luôn nằm ngoài dự liệu của mình. Lâm Trạch Dương vừa rồi chủ động ra tay mà không chút do dự.

Còn nữa, thái độ của Lâm Trạch Dương khi đối mặt với nhân viên cảnh sát cũng vậy, trong mắt người này còn không có một chút kính sợ nào.

Văn Ca lại hít sâu một hơi, nói: "Chờ đi, tiếp theo anh có thể phòng thủ mới coi như toàn vẹn. ”

Bà lão nhìn hai người rồi lắc đầu, hoàn toàn không biết hai người này muốn làm gì, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn về phía Lâm Trạch Dương nói: "Chàng trai, cảm ơn cậu, ta đi toilet trước.”

Nói xong, bà lão đã đi về phía trước. Cùng lúc đó, Lâm Trạch Dương phát hiện một nửa số người đứng trong toa hành khách đã di chuyển, thay đổi vị trí ban đầu.

Lâm Trạch Dương liền nhìn về phía Văn Ca.

Trên mặt Văn Ca lộ ra nụ cười tươi, nói: "Đây mới là phần đặc sắc nhất của cuộc thi, ha ha."

Lâm Trạch Dương cau mày, hóa ra những chiêu trước đó của Văn Ca chưa phải là chiêu thức thực sự, đây mới là thời điểm mà Văn Ca đã chờ đợi.

Giống như ở độ tuổi của bà lão, số lần đi vệ sinh chắc chắn nhiều hơn người bình thường, việc phải đi vệ sinh trong hơn nửa tiếng đồng hồ là việc không bình thường.

Trong thời gian này, chẳng lẽ người của Không Môn còn không làm ra chuyện gì đó.

Chỉ riêng mỗi đoạn này của toa hành khách mà đã có hơn một nửa đệ tử Không Môn trong số những người đứng trong toa hành khách này, muốn làm ra chuyện đều không thể.

Lâm Trạch Dương cũng từ chỗ ngồi đứng lên, đi theo phía sau bà lão, cách bà lão một đoạn ngắn.

Có người đứng ở trước mặt Lâm Trạch Dương, muốn ngăn cản Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương đẩy nhẹ tay, người này liền đi sang một bên.

Sau đó tiếp tục có người chặn Lâm Trạch Dương ở phía trước.

Những người này đương nhiên biết mình không thể ngăn được Lâm Trạch Dương, nhưng lại không ngờ rằng dù chỉ một giây thôi bọn họ cũng không thể ngăn cản nổi Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương thật sự quá mạnh.

Nhưng điều này cũng không quan trọng bởi vì bọn họ chỉ cần câu giờ một chút là được.

Cùng lúc đó, có người đã đến gần bà lão.

Lâm Trạch Dương nhìn thấy rất rõ ràng, người xuất hiện bên cạnh bà lão kia chính là người vừa mới dùng ngón tay bóc quả trứng gà, tên là Cẩu Đản, là sư đệ thứ hai của Văn Ca, một cái tên rất nổi tiếng ở Không Môn.

Ban đầu, cuộc thi thứ hai mà Lâm Trạch Dương dự định tổ chức là so tài với Cẩu Đản về kỹ năng của hắn ta.

Bây giờ Cẩu Đản đứng trước mặt bà lão, với khả năng của Cẩu Đản tất nhiên có thể dễ dàng lấy trộm tiền của bà lão.

Chắc chắn Lâm Trạch Dương nhìn thấy rất rõ ràng, Cẩu Đản cũng không đến gần bà lão, từ bên trong túi xách mà bà lão ôm chặt lại có một cái túi màu đen rơi xuống mặt đất.

Chiếc túi màu đen cũng không có rơi xuống đất, mà lúc đang rơi xuống thì đột nhiên đổi hướng, bay về phía Cẩu Đản.

Cẩu Đản lấy được cái túi màu đen kia, sau đó lắc lắc nó về phía Lâm Trạch Dương, trên mặt xuất hiện một nụ cười, xoay người sải bước đi về phía trước.

Kỹ thuật của Cẩu Đản thật sự rất khéo léo, hắn đã sử dụng một số sợi dây và lưỡi dao rất mỏng. Hắn ném lưỡi dao ra để lưỡi dao mở một cái lỗ trong túi xách của bà lão, sau đó dùng một sợi dây mỏng có móc nhỏ ném qua, móc lấy cái túi màu đen kia.

Lâm Trạch Dương tăng tốc, đẩy những người đang cố gắng chặn mình ra và sải bước về phía trước, một tay nắm lấy bả vai Cẩu Đản.

Cẩu Đản không vùng vẫy hay chống cự mà dừng lại và quay lại nhìn Lâm Trạch Dương với nụ cười trên môi.

Lâm Trạch Dương không khỏi cay mày, vì sao trong tay Cẩu Đản còn có cái túi màu đen khác?

Lâm Trạch Dương vội vàng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một thằng nhóc. Thằng nhóc lúc này cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nhếch mép cười, sau đó trực tiếp nhét cái túi màu đen kia vào trong ngực.

Lâm Trạch Dương đang định bước tới, nhưng vào lúc này, Lâm Trạch Dương nhìn thấy hai nhân viên cảnh sát. Chính là hai gã cảnh sát vừa nãy.

Thằng nhóc chạy về phía hai nhân viên cảnh sát, kêu lên: "Chú ơi, chú ơi, bụng cháu đau quá, đau quá, cháu phải làm sao bây giờ? Cháu đau chết mất.”

Hai nhân viên cảnh sát đều ngạc nhiên, sau đó hai mắt đều sáng lên. Sở dĩ bọn họ xuất hiện ở đây vào lúc này chắc chắn không phải trùng hợp. Người quen của bọn họ vừa mới tìm thấy họ, nhờ họ đưa một thằng nhóc rời khỏi toa xe này.

Tất nhiên sau khi làm xong việc này hai nhân viên cảnh sát vẫn sẽ được thưởng.

Khi hai gã nhân viên cảnh sát đến đây, họ đang nghĩ cách để thuyết phục cha mẹ của thằng nhóc này. Bây giờ

"Nhóc đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ dẫn nhóc đi khám bác sĩ." Lúc này hai nhân viên cảnh sát không nên quá vui mừng.

"Ừm, xin lỗi đã làm phiền các chú, cháu nhất định phải nhờ bác sĩ chữa khỏi bệnh của cháu." Nói xong, thằng nhóc vươn hai tay ra, hướng về phía hai nhân viên cảnh sát nói: "Ôm Ôm."

Một người trong hai gã cảnh sát trực tiếp ôm lấy thằng nhóc. Họ vẫn tỏ ra quan tâm tới đứa trẻ bị bệnh, và quan trọng hơn là lúc này họ rất vui mừng.

Lâm Trạch Dương không thể vui được nữa.

Văn Ca thực sự giỏi sử dụng các thủ đoạn, hết lần này đến lần khác, Lâm Trạch Dương còn có thể làm gì khác bây giờ? Chẳng lẽ muốn Lâm Trạch Dương ra tay với hai nhân viên cảnh sát.

Đây có lẽ cũng là một phần trong kế hoạch của Văn Ca, nếu như Lâm Trạch Dương ra tay với nhân viên cảnh sát, có phải là hai nhân viên cảnh sát sẽ có đủ lý do để mang Lâm Trạch Dương đi? Khỏi phải nói, đến lúc đó Lâm Trạch Dương cũng sẽ thua.

Lâm Trạch Dương không thể không nhìn về phía Văn Ca.

Trên mặt Văn Ca tràn đầy tươi cười, cuối cùng cũng thởi phào nhẹ nhõm, tôi muốn xem xem bây giờ Lâm Trạch Dương anh còn có cách nào khác không.

* Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK