“Hôm nay đã đạt được mục tiêu, ngày mai tôi sẽ không tới đây nữa, đi thôi.” Sở Sở mỉm cười nói với ba người phụ nữ còn lại.
“Ừ, ngày mai tôi cũng sẽ không đến đây. Gần đây quán bar đang chuẩn bị cho một sự kiện cho nên hiện tại tôi khá bận rộn.” Lý Tuyết Tình cũng cười nói với mọi người.
“Gần đây tôi bận phải huấn luyện nên cũng sẽ không đến.” Nicole cũng nở nụ cười, nói.
Triệu Vũ Yên không thể nói ra những lời này, nhưng trong lòng cô thầm vui mừng, may mà bọn họ không tới đây, ngày mai cô có thể dành thời gian riêng với Lâm Trạch Dương.
“Lâm Trạch Dương, mau đưa bọn tôi về.” Đột nhiên, bốn người phụ nữ đồng thời nhìn Lâm Trạch Dương, yêu cầu.
Lâm Trạch Dương nhìn cả bốn người trước mặt, có chút choáng váng, theo lý mà nói, anh ta thật sự cần phải đưa bốn người bọn họ trở về, dù sao đi nữa thì họ cũng đã giúp đỡ anh ta cả ngày nay.
Nhưng Lâm Trạch Dương nên được tặng cho ai đây?
“Lâm Trạch Dương, bố mẹ tôi mời anh tới ăn tối, hôm nay họ nấu một bữa ăn rất thịnh soạn, anh sẽ không làm họ thất vọng phải không?” Sở Sở không phải là người thích tranh giành bất cứ thứ gì, nhưng hôm nay cô lại không giống như bình thường. Không biết tại sao cô lại muốn có anh ta vào lúc này, nhất quyết muốn Lâm Trạch Dương đưa cô về, cô thậm chí còn nói dối rằng hôm nay bố mẹ cô có ở nhà.
“Được.” Lâm Trạch Dương nhất định sẽ mềm lòng trước bữa tối miễn phí.
“Lâm Trạch Dương, không phải anh đã hứa sẽ đãi tôi bữa tối sao? Anh định thất hứa à?” Triệu Vũ Yên chăm chú nhìn Lâm Trạch Dương, hỏi.
“Được rồi, tôi sẽ đãi cô bữa tối.” Lâm Trạch Dương quả thực đã nói như vậy với Triệu Vũ Yên.
“Lâm Trạch Dương, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi đã giúp anh cả một ngày, nếu anh không đưa tôi trở về, tôi sẽ không bao giờ giúp anh nữa.” Nicole cũng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, đe dọa.
Lâm Trạch Dương bây giờ thật sự đã trưởng thành, anh ta ý thức được việc cùng một lúc đối phó với bốn người phụ nữ thì rất phiền toái.
Nhìn thấy Lâm Trạch Dương do dự, bốn người bọn họ đồng thời đi tới, bắt đầu kéo Lâm Trạch Dương về phía mình. Họ nhìn thấy hành động của đối phương nên càng ra sức kéo mạnh hơn.
Lâm Trạch Dương cảm giác như mình sắp sụp đổ tới nơi rồi.
Lâm Trạch Dương nhịn không được muốn đẩy bốn người ra xa, nên đành dùng sức một chút. Tuy rằng bên kia có bốn người, nhưng Lâm Trạch Dương lại là một cao thủ võ lâm, chỉ cần dùng sức một chút, bốn người chân yếu tay mềm bọn họ đều sắp ngã sang một bên.
Lâm Trạch Dương nhanh chóng thu hồi sức mạnh.
Ngay khi Lâm Trạch Dương vừa thu hồi sức mạnh, bốn người phụ nữ đã tấn công Lâm Trạch Dương từ bốn hướng cùng một lúc. Lâm Trạch Dương không dám dùng chút sức nào, đột nhiên ngã xuống đất. Sau đó, bốn người phụ nữ lần lượt đè lên Lâm Trạch Dương, trực tiếp đè hẳn lên người anh ta.
Lúc này xung quanh không có người nên cũng không có ai đến xem, nếu không cảnh tượng này sẽ thực sự rất hot, bốn người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp và khí chất lại đều đem lòng yêu một người đàn ông, người đàn ông nào mà may mắn như vậy?
Không, không phải là không có ai nhìn thấy điều này!
Tạch! Ở một góc nào đó, có tiếng máy ảnh nhẹ nhàng vang lên.
Có người đã quay lại cảnh này!
Sau khi chộp được khoảnh khắc này, người đàn ông đó nhanh chóng cất thiết bị rồi lập tức rời đi, hắn ta đến một văn phòng trong khu vực, sau đó đưa máy ảnh cho Lý Hoán.
Lý Hoán cẩn thận xem nội dung trong máy ảnh, khóe miệng nhếch lên, sau đó nói với người đàn ông: “Tiếp tục theo dõi mọi hành động của Lâm Trạch Dương.”
Người đàn ông lấy lại máy ảnh và bước ra ngoài.
“Lâm Trạch Dương, anh yên tâm, tôi sẽ từ từ thu thập thông tin của anh. Khi có cơ hội, tôi sẽ hoàn toàn tiêu diệt anh. Không, tôi không chỉ tiêu diệt anh mà còn tiêu diệt luôn cả những người xung quanh anh!” Lý Hoán nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt cực kỳ sắc bén và tập trung, giống như một con sói ẩn nấp trong bóng tối đang rình rập con mồi, chỉ chờ một cơ hội nào đó lao ra rồi giáng cho con mồi một đòn chí mạng.
Cuối cùng Lâm Trạch Dương không đi với ai cả.
Anh ta cũng muốn theo Sở Sở đến nhà cô dùng bữa tối miễn phí nhưng rồi lại bị cô từ chối.
Lâm Trạch Dương muốn mời Triệu Vũ Yến đi ăn tối nhưng bị cô từ chối.
Anh ta muốn cùng Lý Tuyết Tình và Nicole về nhà nhưng lại bị từ chối, hơn nữa còn bị nghiêm khắc cảnh cáo tối nay không được về nhà.
Lâm Trạch Dương cảm thấy thế giới này thật sự rất hỗn loạn, phụ nữ thật sự là sinh vật không nên dây vào, bọn họ đều điên cuồng, vừa rồi bọn họ đều kiên quyết muốn giành giật ở bên cạnh anh ta, rồi bây giờ đột nhiên lại trở mặt, không thèm anh ta nữa.
Cuối cùng, Lâm Trạch Dương đành phải tự chăm sóc bản thân.
Rất nhanh, ngày hôm sau đã đến.
Điều mà Lâm Trạch Dương không ngờ tới là khi anh ta đến địa điểm đã hẹn trước, cả bốn người phụ nữ thực sự đã ở đó.
“Các cô không có gì muốn nói sao?" Lâm Trạch Dương mang theo nghi hoặc trên mặt nhìn Sở Sở, Lý Tuyết Tình và Nicole, nói.
Ba người phụ nữ không khỏi trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cách hung dữ, trả lời: “Đừng bận tâm đến việc của bọn tôi.”
Lâm Trạch Dương không khỏi sửng sốt, anh ta dù sao cũng là chủ tịch của Kiều Lan Nữ, chuyện này sao có thể không liên quan đến anh ta?
“Biến đi, đừng có ở đây cản đường nữa.” Nicole vỗ vào vai Lâm Trạch Dương, suýt chút nữa đẩy anh ta ngã xuống đất.
“Nếu không có việc gì thì rời khỏi đây đi.” Sở Sở cau mày nhìn Lâm Trạch Dương, tỏ vẻ không thích anh ta.
“Ăn gì chưa?” Lý Tuyết Tình đi ngang qua Lâm Trạch Dươngz, tốt bụng hỏi.
“Chưa… cô có cái gì cho tôi ăn không?” Lâm Trạch Dương rất cao hứng, cuối cùng cũng có người muốn cùng anh ta nói chuyện.
“Vậy thì anh tự đi ăn nhanh đi. Đừng có ở đây cản trở tôi làm việc nữa.” Nói xong, Lý Tuyết Tình cũng quay đầu bỏ đi.
Lâm Trạch Dương há to miệng đến mức có thể ăn được nắm đấm của chính mình.
“Lâm Tổng.” Triệu Vũ Yên cũng dừng lại chỗ Lâm Trạch Dương.
“Có chuyện gì cần tôi làm không?” Lâm Trach Dương lập tức nhìn Triệu Vũ Yên với vẻ mặt đầy hy vọng, anh ta cảm thấy dù sao mình cũng là chủ tịch của Kiều Lan Nữ, cho nên ở đây ít nhất cũng có việc cho anh ta làm chứ? Đâu thể nào chỗ này có thể thiếu anh ta được!
“Có.” Triệu Vũ Yên gật đầu.
“Có chuyện gì thì cứ nói đi.” Lâm Trạch Dương vội vàng vỗ ngực.
“Tránh ra, đừng cản đường.” Triệu Vũ Yên vừa nói vừa tiến về phía trước.
Đột nhiên Lâm Trạch Dương cảm thấy rất mất mặt, anh ta đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự là vô dụng.
Những người phụ nữ này ngày hôm qua không phải đều nói muốn anh ta đưa họ về nhà sao? Chẳng phải hôm qua tất cả đều rất nhiệt tình với anh ta sao? Tại sao bây giờ lại lạnh lùng như vậy? Lâm Trạch Dương không nghĩ ra nổi, cũng không biết nên bắt đầu nghĩ từ đâu, cho nên anh ta đành rời đi với thắc mắc trong đầu.
Điều mà Lâm Trạch Dương không ngờ tới là khi anh ta quay lại đây vào buổi chiều thì lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Cũng như sáng hôm qua, chiều hôm nay không có ai từ Đông Na khu đến nhận phúc lợi.