Chu Quang là một thực tập sinh có thực lực, đồng thời là tuyển thủ được công ty đặt kỳ vọng cao, có tương lai tươi sáng, cho nên rõ ràng anh ta rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không để thực tập sinh khác vào mắt, thậm chí còn cho rằng một số minh tinh nổi tiếng cũng chỉ như thế, về sau bản thân chắc chắn sẽ vượt qua bọn họ.
Vì vậy tất nhiên Chu Quang sẽ không có sắc mặt hòa nhã gì với Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương muốn ngoại hình không có ngoại hình, muốn dáng người không có dáng người, muốn tài năng không có tài năng. Chỉ cần không phải người mù, cho dù có là một thằng ngốc đi chăng nữa, nếu phải lựa chọn giữa anh ta và Lâm Trạch Dương thì ai dám chọn Lâm Trạch Dương chứ.
Nhưng Nicole lại làm như vậy. Điều này khiến Chu Quang rất tự ái , anh ta cảm thấy cuộc sống của mình hoàn toàn sụp đổ, không thể chấp nhận sự thật này, dùng đôi mắt ngu ngơ nhìn về phía Nicole.
"Nicole, cô bình tĩnh một chút, Chu Quang là một người có tài năng, có thể hỗ trợ rất nhiều cho video này của cô." Trợ lý của Nicole là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng đưa là lời khuyên
Nicole do dự một chút, sau đó nhìn về phía Chu Quang, nói: "Đúng là anh rất có tài năng, ngoại hình cũng rất xuất chúng, là một trong những nhân vật chính thích hợp nhất trong đội của tôi, cho nên tôi đồng ý cho anh thêm cơ hội, nếu anh rút lại lời nói vừa rồi, tôi sẽ tiếp tục để anh đảm nhận vai nam chính của tôi."
Khóe mắt Chu Quang giật giật, anh ta có thể nhìn thấy sự kiên định trong mắt Nicole, biết rằng nếu mình tiếp tục cố chấp như vậy, mình chắc chắn sẽ bị sa thải.
Chẳng qua muốn để anh ta tiếp nhận Lâm Trạch Dương, thừa nhận Lâm Trạch Dương, việc này rõ ràng quá khó. Ngẫm mà xem, có một người bạn không thích đã lâu, đột nhiên có người đề nghị bạn hợp tác với người đó, bạn sẽ bằng lòng sao? Đây chính là một loại sỉ nhục.
Chu Quang hít một hơi thật sâu, sau đó miễn cưỡng bản thân nở nụ cười, nói: "Tôi không có ý kiến gì."
Nói xong câu đó, Chu Quang cảm giác tim mình muốn vỡ ra. "Không có ý kiến", sao có thể không có ý kiến được?
"Vậy thì tốt quá!" Nicole rất vui vẻ, cô như muốn nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi.
"Được rồi, bây giờ các người ra ngoài hết đi, tôi cần nói một số việc với nam chính lần này." Nicole nói xong, mắt không nhịn được nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Rất nhanh, nhân viên công tác đều đã rời khỏi phòng, kể cả trợ lý của Nicole, trong gian phòng này cũng chỉ còn lại Lâm Trạch Dương, Nicole và Chu Quang.
Chu Quang lại bắt đầu thấy hơi rộn ràng, trước tiên không đề cập tới Nicole là siêu sao nổi tiếng hàng đầu, chỉ nói đến ngoại hình và vóc dáng của Nicole cũng đủ để khiến một người đàn ông bình thường không kìm nén được tình cảm.
Chu Quang từng nghe nói phụ nữ nước ngoài rất thoáng, hiện tại Nicole để anh ta ở lại, có phải muốn làm một số chuyện không thể để người khác thấy hay không? Vậy mà loại chuyện quy tắc ngầm này lại rơi vào đầu anh ta rồi, ngẫm kĩ lại hình như còn thấy rất hồi hộp.
Hai mắt Nicole nhìn chằm chằm Chu Quang.
Hơi thở của Chu Quang cũng trở nên nhanh hơn, không phải bây giờ muốn vào thẳng chủ đề luôn chứ? Tôi, tôi còn chưa từng trải qua loại chuyện này đâu, có thể cho tôi chuẩn bị tâm lý trước được không?
Hiện tại Chu Quang hơi sợ hãi, cực kỳ rạo rực và chờ mong.
"Anh còn đứng ở trong này làm gì?" Nicole dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Chu Quang.
"Hả?" Chu Quang lại một lần nữa bị đơ ra, hoàn toàn không hiểu Nicole đang nói cái gì, chẳng lẽ còn muốn tôi chủ động? Cô cũng đã làm đến loại trình độ này rồi, còn thẹn thùng cái gì.
"Hả cái gì mà hả, tôi đang hỏi anh vì sao còn ở đây? Người khác đều đã đi ra ngoài hết rồi kìa." Nicole cảm thấy hình như Chu Quang hơi có vấn đề, hoàn toàn không giống Chu Quang đa tài vừa rồi.
"Hả?" Chu Quang lại phát ra âm thanh nghi hoặc, anh ta chỉ cảm thấy đầu mình kêu ong ong, không phải Nicole sẽ làm chuyện như vậy với mình sao? Tại sao lại muốn đuổi mình ra ngoài?
Chu Quang lại một lần nữa bị sự thật vả mặt, bị Nicole đuổi ra ngoài. Trước khi đóng cửa, Chu Quang quay đầu lại nhìn thoáng qua, đôi mắt dừng trên người Lâm Trạch Dương. Chính là người này, chính là người này gây ra mọi thất bại cho mình.
Nghĩ đến đây, Chu Quang siết tay thật chặt, tôi không biết anh là ai, không biết phía sau anh có thế lực gì, không biết vì sao Nicole có phần kính trọng anh, nhưng cứ chờ xem, trong thời gian ghi hình kế tiếp tôi sẽ cho anh biết chênh lệch giữa chúng ta lớn thế nào, để Nicole biết ai mới là nam chính thực sự.
Sau khi Chu Quang rời khỏi, nụ cười trên mặt Nicole càng tươi hơn, nhìn Lâm Trạch Dương nói: "Sao anh lại đến tìm tôi, có phải nhớ tôi rồi không?"
Lâm Trạch Dương vội vàng gật đầu.
Nicole hơi đỏ mặt, đột nhiên có hơi thẹn thùng, người mình thích nói nhớ mình, việc đó khiến người ta rung động đến mức nào chứ?
Sau đó, Nicole đứng đối mặt với Lâm Trạch Dương, đôi mắt dừng trên người Lâm Trạch Dương, cơ thể chậm rãi tiến lại gần Lâm Trạch Dương, hai mắt cũng chậm rãi nhắm lại.
"Cô đang làm gì đấy?" Đột nhiên, âm thanh tràn đầy nghi hoặc của Lâm Trạch Dương vang lên.
Nicole đang chu miệng lên chuẩn bị tiếp nhận nụ hôn lập tức cứng đờ, sau đó mặt càng đỏ hơn, bởi vì xấu hổ, sau đó không nhịn được trừng mắt liếc Lâm Trạch Dương một cái, cô cảm thấy hơi xấu hổ và giận dữ.
"Khi nào thì cô về nhà? Lâu lắm không có người dọn nhà rồi." Lâm Trạch Dương nói mục đích lần này tới đây ra.
Nicole trừng mắt thật to, người kia, người kia không phải thật sự coi mình là bảo mẫu đấy chứ? Tôi đường đường là siêu sao quốc tế Nicole đó.
"Về, về, bây giờ về được chưa?" Nicole tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương lập tức xoay người đi về phía cửa.
Thời điểm đi đến trước cửa, Lâm Trạch Dương quay đầu lại nhìn về phía Nicole, nói: "Cô còn đứng đó làm gì? Không phải muốn về nhà sao?"
Nicole thật sự bị Lâm Trạch Dương hạ gục, người kia căn bản không ý thức được mình vừa mỉa mai , càng không ý thức được mình đang tức giận.
Hít vào một hơi thật sâu, Nicole đuổi kịp Lâm Trạch Dương, dù sao thì hiện tại cũng đã xác định vai chính, một ít chuyện vụn vặt kế tiếp giao cho trợ lý để ý là được, cho nên sẽ có thêm thời gian rảnh.
Nicole ngồi lên, Lâm Trạch Dương khởi động xe.
Lâm Trạch Dương lái xe về thẳng nhà, dọc theo đường đi vẫn không ngừng cằn nhằn: "Nicole, lần này cô làm vậy không đúng đâu, cả ngày không làm việc đàng hoàng, tôi cho cô đồ ăn, cho cô chỗ ở, vậy mà cô không trở lại dọn dẹp vệ sinh."
Nicole rất muốn phản bác Lâm Trạch Dương, nhưng thật sự không biết phản bác như nào, loại chuyện này thật sự rất dễ khiến người khác tức giận.
Logic của Lâm Trạch Dương đích thực là rắm chó không kêu, cho nên không thể tìm được chỗ nào để phản bác.
Không lâu sau, xe chạy đến một khu vực tương đối phát triển của thành phố.
Nicole nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, lại nhìn dòng người ngoài cửa xe, đảo mắt, sau đó cắn chặt răng một cái, nói ra một quyết định rất to gan.
"Lâm Trạch Dương, tìm một chỗ dừng xe, tôi muốn đi mua ít đồ." Nicole đột nhiên nói với Lâm Trạch Dương.