Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng va chạm không ngừng vang lên, trận chiến kết thúc nhanh hơn mọi người tưởng tượng, chả có gì bất ngờ, hai bên vốn không cùng đẳng cấp.
Lưu Lý há hốc miệng, to đến mức có thể nhét vừa một nắm tay, vẻ mặt đờ đẫn, cả người ngơ ngác giống như chó xem tát ao.
Anh ta hoàn toàn không thấy rõ Lâm Trạch Dương ra tay thế nào, chỉ cảm thấy trước mắt mình mờ đi, tiếp đó có nhiều âm thanh vang lên, rồi một số thuộc hạ của anh ta loạng choạng ngã xuống đất.
Lưu Lý đưa tay ra tự tát mình một cái, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nhưng tát xong trước mặt anh ta chả có gì thay đổi cả.
Lâm Trạch Dương đứng trước mặt Lưu Lý, mắt không cảm xúc nhìn chằm chằm anh ta.
Lưu Lý không biết tại sao, lúc này lại cười ngây ngô với anh, thật sự trông vô cùng ngốc nghếch.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lý Tuyết Tinh, nói: "Tuyết Tinh, chuyện này cô định sẽ giải quyết như thế nào?"
Lý Tuyết Tinh cũng sững sờ ở đó, cô ta không thể ngờ rằng Lâm Trạch Dương có thể đánh giỏi như vậy. Trước đây, cô ta thậm chí còn nghĩ rằng Lâm Trạch Dương là loại côn đồ bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong không có gì.
Lý Tuyết Tinh nhớ rõ có một lần, Lâm Trạch Dương tụ tập cùng một chỗ với rất nhiều phú nhị đại, sau đó những phú nhị đại kia không ngừng cười nhạo anh nhưng anh lại chỉ cười theo, chứ không dám làm gì.
Có lẽ Lâm Trạch Dương bây giờ cũng sợ hãi, nhưng bởi vì anh muốn cứu mình, cho nên mới lấy hết can đảm làm như vậy, lẽ nào có ý với mình?
Nghĩ tới đây, Lý Tuyết Tinh mặt đỏ bừng, không dám nhìn về phía anh.
Lâm Trạch Dương gãi đầu, nhẹ giọng nói: "Tần Quân Dao điên, Nicole cũng điên, chẳng lẽ Lý Tuyết Tinh cũng điên theo hay là tất cả phụ nữ đều điên rồi?"
Lý Tuyết Tinh nghe vậy thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta thật sự muốn ăn tươi nuốt sống anh, chờ đợi ở Lâm Trạch Dương chẳng bằng cho chó ăn còn hơn.
"Lâm Trạch Dương, anh ta có lai lịch không nhỏ, có ba kiểm soát cả một thành phố gần đây, tốt hơn hết là cứ để anh ta đi." Lý Tuyết Tinh quay mặt lại nói.
Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: "Ừ, người này chắc là có chút thế lực, nếu không tại sao khi ra ngoài lại có mấy vệ sĩ đi cùng."
Lưu Lý thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh ta thật sự bị Lâm Trạch Dương dọa chết khiếp, vội vàng nói: "Đúng, anh không thể động vào tôi."
Lâm Trạch Dương mỉm cười với anh ta.
Lưu Lý không hiểu vì sao, cũng chỉ có thể nhìn anh cười cười.
"A." Lưu Lý lại đột nhiên kêu lên một tiếng. Lâm Trạch Dương tung một cước về phía trước, anh ta bị đá bay ngược trở lại, người đập mạnh vào ghế sô pha.
Lâm Trạch Dương cũng không thèm nhìn anh ta nữa, quay sang nói với Lý Tuyết Tinh: "Đi thôi, sau này có chuyện gì thì lập tức gọi cho tôi.”
Lý Tuyết Tinh liên tục gật đầu, đột nhiên cảm thấy có cảm giác an toàn khi bên cạnh anh.
Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương lại nói: "Chết tiệt, điện thoại di động của tôi hình như hết tiền rồi, cô giúp tôi nạp vào nhé?"
Cô ta suýt chút nữa ngã ngửa, anh không phải muốn bảo vệ tôi, giờ còn muốn tôi nạp tiền điện thoại cho anh.
Lý Tuyết Tinh đột nhiên cảm thấy tốt hơn hết là không nên có một người như Lâm Trạch Dương ở bên cạnh, nếu không trái tim cô sẽ tổn thương, không biết lúc nào sẽ bị làm cho tức đến chết.
Chờ Lâm Trạch Dương rời đi với Lý Tuyết Tinh, Lưu Lý mới miễn cưỡng tự mình đứng lên, anh ta cảm giác cả người đều rã rời, đau đớn lan ra khắp các bộ phận, khiến anh ta đau như muốn chết đi.
Lưu Lý cắn chặt răng, nhìn chằm chằm theo hướng Lâm Trạch Dương rời đi, nói: "Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, anh dám sỉ nhục tôi, tôi sẽ không tha cho anh. Lưu Lý tôi không báo thù này, thề không làm người!"
"Lâm Trạch Dương, sao anh giỏi như vậy? Anh từng học võ sao?" Lý Tuyết Tinh không nhịn được mà hỏi.
"Tôi không lợi hại đến vậy đâu." Anh ngượng ngùng trả lời.
Lý Tuyết Tinh vừa định nói "Nói dối, rõ ràng anh rất lợi hại", nhưng giọng của Lâm Trạch Dương lại vang lên.
"Năm ba tuổi tôi đã học Cửu Dương thần công, bốn tuổi toàn thôn không có đối thủ, năm tuổi người trong trấn nhìn thấy tôi đều đi đường vòng, sáu tuổi, chủ trì thiếu lâm, quỳ xuống cầu xin, muốn nhận tôi làm đồ đệ, bảy tuổi nổi tiếng khắp thiên hạ, tám tuổi thì…" Lâm Trạch Dương bắt đầu nói không ngừng.
Lý Tuyết Tinh và một số nhân viên phục vụ trong quán bar tình cờ nghe Lâm anh kể không khỏi há hốc mồm, tại sao người đàn ông này lại có thể lấy hơi dài như vậy, anh ta có thể nói liền ba phút không nghỉ.
"Dừng lại..." Lý Tuyết Tinh không chịu nổi nữa, nếu anh còn tiếp tục nói, sợ là không biết đến bao giờ mới kết thúc.
Người phục vụ không nhịn được nói: "Lâm Trạch Dương, anh thật là lợi hại, vậy tôi hỏi anh, anh có từng gia nhập hiệp hội võ thuật chưa? Đã từng gặp qua hội trưởng sao? Anh có biết ai là hội trưởng không? Của hiệp hội võ thuật á?"
Người phục vụ này cũng thật là thú vị, rõ ràng chỉ nói một câu, lại liên tiếp hỏi nhiều câu hỏi. Không có gì lạ khi người phục vụ rất phấn khích, bởi vì anh ta là một người hâm mộ võ thuật trước đây cũng muốn tham gia hiệp hội võ thuật, nhưng mọi người không thích tư chất kém cỏi của anh ta, vì vậy anh ta không được gia nhập.
Ý của anh là hiệp hội võ thuật, Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Anh nói xem, hình như tôi quen một ông già họ Cố, ông ta chính là hội trưởng của hiệp hội.”
Nghe thấy giọng điệu cợt nhả của Lâm Trạch Dương, người phục vụ không khỏi tức giận nhưng vẫn gượng cười, anh cho rằng hội trưởng hiệp hội võ thuật là người như thế nào, chẳng lẽ anh có thể nói bừa như vậy sao?
"Lâm Trạch Dương." Đột nhiên một giọng nói vang lên. Sau đó, một ông già mang theo hai người vội vàng đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương.
"Là ông à, vừa rồi tôi có nhắc tới ông." Lâm Trạch Dương nhìn về phía người vừa tới, có chút kinh ngạc.
Người này không ai khác chính là hội trưởng hiệp hội võ thuật, niềm tự hào của giới võ thuật toàn thành phố, Lão Cố.
Lão Cố vô cùng thích thú nhìn Lâm Trạch Dương rồi nói: "Ồ, cậu vừa nói gì về tôi à?"
Lâm Trạch Dương thản nhiên nói: "Tôi vừa định nói, người của hiệp hội võ thuật các ông không có khả năng chiến đấu.”
Khóe miệng Lão Cố không khỏi giật giật, nhưng cũng không thể phản bác điều gì, trước mặt Lâm Trạch Dương tràn đầy khí thế, có thể nói là thiên tài bẩm sinh, các thành viên hiệp hội võ thuật, bao gồm cả Lão Cố, thực sự cũng không thể đánh lại anh ta.
Người phục vụ ở một bên lúc này mới sửng sốt, khi anh ta muốn gia nhập hiệp hội võ thuật, anh ta đã nhìn thấy ảnh chụp của Lão Cố, nhận ra ông già trước mặt chính là hội trưởng hiệp hội võ thuật.
Vừa rồi người phục vụ còn đang chế giễu Lâm Trạch Dương, liền giả vờ như không có gì, thậm chí anh ta còn chưa từng gặp qua hội trưởng hiệp hội võ thuật, nhưng hiện tại Lâm Trạch Dương lại có thái độ không chút kính sợ như vậy, ngược lại còn đùa giỡn thế mà Lão Cố thực sự không hề tức giận.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK