Bỗng Tần Quân Dao không còn thấy bóng dáng của Liệp Ưng nữa, chờ đến lúc cô nhìn thấy Liệp Ưng một lần nữa, hắn đã cướp đi khẩu súng trên tay Lộ Lộ, đồng thời đẩy ngã cô ấy xuống đất.
"Chỉ với thân thủ như vậy mà cô cũng muốn tới gần King, muốn làm thủ hạ của King sao? Cô thực sự là không biết trời cao đất rộng, Liệp Ưng tôi khổ luyện nhiều năm như vậy, đi theo King đã lâu như vậy như vậy, còn không phải King nói ghét bỏ liền ghét bỏ."
Liệp Ưng lắc đầu với Lộ Lộ, trên mặt tràn đầy sự khinh bỉ, ở bên ngoài nhìn vào thì sắc mặt không có chút thay đổi nào.
Lông mày của Tần Quân Dao không nhịn được nhíu mày thêm một cái, nhưng trái tim lại nhịn không được thình thịch thình thịch nhảy lên kịch liệt. Thân thủ của Liệp Ưng vừa rồi, khiến cô cảm giác được sự khác biệt về trình độ nghiền nát.
Tần Quân Dao vẫn luôn cho rằng mình đã là một cao thủ được đánh giá gần cấp S, đáng lẽ phải được coi là người đứng đầu thế giới này, nhưng sau khi nhìn thấy Liệp Ưng ra tay, cô liền cảm thấy không thể sống sót sau một hiệp dưới tay hắn.
Mà một Liệp Ưng như vậy, cứ thế mà bị người khác vứt bỏ sao,?
King…
Vừa nhắc tới cái tên này, Tần Quân Dao không khỏi đặt một tay tới trước ngực, sờ được một mặt dây chuyền, đây là một viên đạn hình dạng mặt dây chuyền, là của một người nào đó lưu lại vào đêm mà Tần Quân Dao bị thủ hạ phản bội.
Người kia là King sao?
Tần Quân Dao không khỏi rơi vào trầm tư, King đã cường đại đến mức nào rồi chứ?
"Cái kia." Liệp Ưng đi tới trước mặt Tần Quân Dao, lại đột nhiên nói không lên lời, tựa như là một trạch nam nhìn thấy nữ thần, mặt mũi đều là ngượng ngùng, thậm chí mặt còn có chút đỏ lên.
Tần Quân Dao không hiểu lắm, nhưng biết người đàn ông trước mắt này là người đã cứu mình, cho nên vội vàng khom lưng nói cám ơn với Liệp Ưng: "Cảm ơn."
Lúc này hắn cảm thấy luống cuống, muốn đưa tay đi nâng Tần Quân Dao, nhưng đưa tay tới một nửa, lập tức thu lại. Mẹ nó, đây chính là người phụ nữ của King đấy, nếu để cho King biết mình chạm vào cánh tay người phụ nữ của hắn một cái, không biết liệu hai tay có còn hay không?
Nhưng mà hắn cũng không dám tiếp nhận được cái khom lưng cảm ơn của cô.
Kết quả là, Liệp Ưng người vừa mới dựa vào sức mạnh của bản thân, một mình xử lý nguyên một đám lính đánh thuê, một Liệp Ưng có sự tồn tại giống như là Diêm Vương ở Châu Mỹ, cứ giống y như một kẻ ngốc đứng ở đó.
"Cái kia, cái kia… tôi đi đây..." hắn suy nghĩ một chút rồi bỏ lại một câu như vậy sau đó vội vàng chạy đi, quả thực giống như là một con chuột bị mèo đuổi theo.
Cũng vào lúc này, người phụ nữ được gọi là Lộ Lộ từ dưới mặt đất bò dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tần Quân Dao, trên thân tràn đầy sát khí, nói: "Cô không xứng làm người phụ nữ của King, muốn ngoại hình không có ngoại hình, muốn dáng người không có dáng người, muốn thực lực cũng không có thực lực, tôi thật muốn giết cô, nhưng vì King, tôi nhịn."
Nói xong, Lộ Lộ cũng trực tiếp rời đi.
Tần Quân Dao ngơ người đứng ở nơi đó, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra vậy?
Lộ Lộ là tình địch của cô, mà cô là người phụ nữ của King.
Thế nhưng mà King là ai cô cũng không biết mà, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa bao giờ thấy qua.
Càng quan trọng hơn là, ai không có dáng người, ai không có ngoại hình chứ? Tần Quân Dao rất muốn phản bác một chút, nhưng khi nghĩ đến người phụ nữ vừa rồi, cô đột nhiên mất đi tự tin.
"Chủ quản đại nhân, bây giờ chắc tao nên gọi mày là chủ quản đại nhân đúng không? Bây giờ mày đang định tan làm sao? Chắc là mày không có xe đâu nhỉ? Có cần tao đưa mày về hay không? Mang tiếng là một chủ quản, vậy mà ngay cả một chiếc xe cũng không mua được."
Trước tòa nhà của người phụ nữ tên Kiều Lan, Trình Mạnh Cường nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt châm chọc. Đối với việc Lâm Trạch Dương được thăng chức làm chủ quản, Trình Mạnh Cường là phó chủ quản đương nhiên cực kỳ tức giận, nhưng có cách gì chứ? Vì vậy, hắn chỉ có thể dùng lời nói để nhục nhã anh một chút.
"Mày là chủ quản mà ngay cả xe cũng không có được một cái, tao chỉ là phó chủ quản mà vẫn có xe, mày nhìn xem cho dù mày là chủ quản thì có lợi ích gì chứ?"
Lâm Trạch Dương nghe xong, lúc này con mắt liền sáng lên, đây thực sự là đĩa bánh từ trên trời đến rơi xuống, được ngồi xe về nhà mà không phải mất tiền.
"Cảm ơn anh, anh đúng là một người tốt, anh mau lái xe tới đây đi, tôi đứng ở đây đợi." Trên mặt Lâm Trạch Dương tràn đầy cảm kích nói với Trình Mạnh Cường.
Khóe miệng hắn co rúm lại, cái tên Lâm Trạch Dương này vốn không phải là người bình thường, mình vừa dùng giọng điệu châm chọc nói chuyện với hắn, trên mặt còn hiện lên sự trào phúng, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao? Nếu là người bình thường thì vào lúc này không phải đều nên tức giận bỏ đi à?