Nhiều người cho rằng Lâm Tử là một người phụ nữ phóng đãng, tùy tiện.
Nhưng Lâm Tử thật sự là như vậy sao.
Có câu nói rằng nếu có thể hạnh phúc mỹ mãn thì ai lại muốn sống đầu đường xó chợ
Khi Lâm Tử còn rất nhỏ, ba đã bỏ trốn. Người mẹ không thể một mình gánh vác trách nhiệm nuôi dạy Lâm Tử nên quyết định tái hôn. Nhưng cha dượng của Lâm Tử cũng là một người xấu, ông ta uống rượu hàng ngày và cứ sau khi say rượu trở về đều thích đánh người.
Lâm Tử và mẹ sớm đã nhịn không nổi, nhưng bọn họ cũng không còn chút sức lực nào, nếu không đi theo người đàn ông này, bọn họ sẽ chết đói.
Cũng từ lúc đó Lâm Tử biết rằng muốn sống một cách yên ổn ở thế giới này, nhất định phải có sức mạnh.
Bản thân Lâm Tử đã học tập rất chăm chỉ nên đã được nhận vào trường đại học trọng điểm này. Nhưng chẳng bao lâu, Lâm Tử phát hiện ra rằng nếu không có nền tảng trong xã hội này thì dù năng lực có mạnh đến đâu cũng khó có được chỗ đứng. Những cái gọi là thành công tự thân đó chỉ xảy ra với rất ít người.
Hiện tại sự vất vả đó đã không còn quan trọng nữa, đương nhiên Lâm Tử còn thể làm gì khác ngoài dựa vào những người có quyền lực. Chỉ bằng cách này Lâm Tử mới có thể thu được lợi ích tối đa trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng điều này không có nghĩa Lâm Tử là người không có giới hạn.
Giống như bây giờ, Lâm Tử cảm thấy tủi thân, giống như một món hàng bị mua bán vậy. Hạo ca hoàn toàn phớt lờ cô, giờ cô lại muốn đi theo Hứa Phi. Nhưng trong tương lai, nếu Hứa Phi gặp được người mạnh mẽ hơn, liệu hắn có nhường cô cho kẻ khác không?
Chắc chắn có, Hứa Phi chẳng qua là một Hạo ca thứ hai mà thôi.
Lâm Tử càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình cả đời này đều là đau khổ. Nước mắt Lâm Tử chậm rãi chảy ra.
“Lâm Tử, em không sao chứ?” Chu Tường rất lo lắng khi nhìn thấy Lâm Tử rơi nước mắt.
Sau đó, tên đầu trọc tát mạnh vào mặt Lâm Tử, để lại một vết đỏ rõ ràng trên mặt Lâm Tử.
Nước mắt của Lâm Tử cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chảy xuống như vòi nước được mở.
“Con khốn này, mày còn dám khóc?” Tên đầu trọc hung ác nói với Lâm Tử.
“Ai ai có thể cứu tôi với? Tôi không ổn nữa rồi. Ai có thể cứu tôi với?” Lâm Tử kêu lên, giọng nói đau lòng đến mức rơi vào trạng thái suy sụp.
“Mẹ kiếp, mày còn khóc, tao sẽ cho mày khóc.” Vừa nói, tên đầu trọc lại giơ tay lên, chuẩn bị tát vào mặt Lâm Tử.
Lâm Tử nhắm mắt lại, không phải là chấp nhận số phận của mình, mà biết rằng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể chấp nhận nó.
Nhưng Lâm Tử đã đợi rất lâu, số phận tàn khốc vẫn chưa tới, Lâm Tử nhịn không nổi mà mở mắt ra.
“Mày muốn làm gì? Đã vậy còn dám ra tay với tao” Tên đầu trọc nhìn Chu Tường, trên mặt đầy tức giận.
Chu Tường không nhìn tên đầu trọc mà cười với Lâm Tử, cười như một kẻ ngốc.
“Lâm Tử, không cần phải sợ, anh sẽ giúp em.” Chu Tường nói với Lâm Tử.
Lâm Tử không nói gì, lúc này cô cũng không thể nói được, chỉ là đang khóc, cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ gì.
“Mẹ kiếp, đi chết đi.” tên đầu trọc nói, lại tát Chu Tường một cái.
Nhưng khi cái tát giáng xuống Chu Tường, tên đầu trọc lại phát hiện tay mình bị nắm lại, không thể động đậy.
Tên đầu trọc không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lòng vô cùng tức giận, vừa rồi một sinh vật như con kiến tồn tại trước mặt khiến hắn ta không thể cử động.
Tên đầu trọc đá Chu Tường bằng một chân.
Bị Chu Tường đẩy nhẹ tay, tên đầu trọc ngã xuống đất và hét lên.
Đúng lúc này, lão đại của tên đầu trọc cùng một số tên côn đồ cuối cùng cũng đi tới.
Hứa Phi nhìn tên đầu trọc lại ngã xuống đất, lại cau mày nói với Chu Tường: “Vừa rồi ở trong quán bar tao đã bỏ qua cho mày, nếu mày nghĩ, tao là loại người dễ bắt nạt, vậy thì đừng trách tao không khách sáo.”
Hứa Phi vừa vẫy tay vừa nói.
Bốn gã to lớn đứng đằng sau Hứa Phi, họ đều cầm vũ khí của riêng mình bao gồm dao găm, dao và dùi cui, tất cả đều hung dữ và trông cực kỳ đáng sợ.
Lâm Tử nhìn thấy như vậy, cơ thể run lên một cách sợ hãi, hai mắt trừng thẳng.
Chu Tường lại nhìn Lâm Tử, lại cười như kẻ ngốc, nói: “Yên tâm, Lâm Tử, có anh ở đây thì không ai có thể tổn thương em.”
“ Đi chết đi.” Mấy gã to lớn hét lớn, lao về phía Chu Tường.
Lâm Tử không khỏi hét lên một tiếng, đồng thời nhắm mắt lại.
Sau đó
Khi Lâm Tử mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện bốn gã to lớn vừa lao về phía đó đã ngã xuống đất.
Mà người mà hắn cho là đồ bỏ đi lúc này vẫn đứng đó, thậm chí còn không rời khỏi vị trí của mình.
Sau đó, Chu Tường di chuyển, đi về phía Hứa Phi.
Hứa Phi muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng thể nói được gì.
Chu Tường đưa một tay ra, tóm lấy cổ Hứa Phi, sau đó nhấc Hứa Phi lên.
Hứa Phi mặt lập tức đỏ bừng, không nói được, thoạt nhìn rất khó chịu.
“Mày muốn gọi người, vậy thì cứ gọi đi. Nhưng tao có điều này muốn nói trước với mày. Mày gọi bao nhiêu người đến thì tao sẽ cho từng đó người từ nay về sau vĩnh viễn không đi được nữa. Còn mày.”
Chu Tường không nói thêm nữa, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói lạnh lùng đến mức khiến không gian xung quanh như muốn đóng băng.
Lúc này Chu Tường đã buông Hứa Phi ra. Hứa Phi nằm trên mặt đất như một con chó, không nói được một lời, hoàn toàn chẳng có dáng vẻ gì giống một lão đại.
Lâm Tử lúc này đã mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì hoàn toàn choáng váng.
Trong suy nghĩ của cô, Chu Tường là đồ bỏ đi, một kẻ chỉ biết ru rú ở nhà, nhưng bây giờ Chu Tường dường như là một vị vua thống trị thiên hạ vậy.
Lâm Tử đối với dáng vẻ bây giờ của Chu Tường cảm thấy xa lạ, tựa như chưa từng quen biết.
Anh chàng này không chỉ trở nên dũng cảm hơn mà dường như còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Chu Tường quay đầu lại nhìn Lâm Tử, trên mặt lộ ra nụ cười, lúc cười vẫn như cũ, vẫn giống như một kẻ ngốc.
“ Em, em không sao chứ Lâm Tử.”
Chu Tường thậm chí còn không thể nói năng lưu loát khi đứng trước Lâm Tử.