Mục lục
Binh Vương Thần Cấp - Lâm Trạch Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên Từ Vân Sơn đã bị Lâm Vấn Thiên dọa cho sợ.

Lão Lâm là một người tao nhã lịch sự, rất giỏi luyện khí công, qua nhiều năm như vậy, thậm chí Từ Vân Sơn chưa từng thấy Lão Lâm tức giận một lần nào, huống hồ ông ta chưa từng thấy Lão Lâm mắng ai bao giờ.

Cũng chính là lần trước, Lão Lâm nhận được điện thoại của Lâm Trạch Dương, có vẻ hơi khác thường, nhưng hoàn toàn khác xa so với mức độ ban nãy.

Từ Vân Sơn đột nhiên như giác ngộ được điều gì đó, có lẽ thân phận của Lâm Trạch Dương không đơn giản như vậy, bằng không sao Lâm tổng có thể trực tiếp nói đến sinh tử như vậy chứ?

Nhưng đây không phải là một xã hội pháp trị sao? Loại chuyện này sao có thể phát sinh, hơn nữa chẳng qua ông ta chỉ hỏi thăm một chút mà thôi. Với năng lực của tập đoàn Lâm thị, hỏi thăm một chút tin tức của một người, chẳng lẽ lại không có người nào biết?

Đương nhiên, Từ Vân Sơn không biết những người đứng đằng sau Lâm Trạch Dương là người như thế nào. Sự tồn tại của ảo ảnh này quả thực giống như một sơ hở. Từ Vân Sơn không còn cách nào chỉ có thể tự mình ra tay. Ảo ảnh kia giống như một trò chơi xâm nhập vào bộ quốc phòng Mỹ, chẳng lẽ ông ta không phát hiện ra đây chính là chuyện có liên quan đến King?

Tất nhiên, sau khi bị Lão Lâm cảnh cáo như vậy, Từ Vân Sơn khẳng định sẽ không có hành động gì đặc biệt nữa.

Nhưng trong khoảng thời gian kế tiếp, Từ Vân Sơn sẽ ở lại thành phố này. Ông ta không biết mình phải ở lại đây bao lâu, không biết sẽ làm gì ở đây.

Điều duy nhất Từ Vân Sơn biết là, khi nào Lâm Trạch Dương hài lòng thì ông ta mới có thể trở về.

Sau khi xuống khỏi xe của Lâm Trạch Dương, Triệu Cẩn Du không rời đi ngay, mà nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt tiếc nuối cùng đôi chút khó xử, im lặng hồi lâu.

Với chuyến đi này, có thể nói ông ta đã đã chết trước khi xuất phát, chẳng những không tìm được quản lý Hoàng, thậm chí còn đắc tội Trương Vũ, đây quả là một tin dữ đối với Guerlain Woman!

Lâm Trạch Dương không có cảm cảm giác gì đối với chuyện này, anh vẫy tay với Triệu Cẩn Du rồi lái xe rời đi.

Nhìn bóng lưng xe hơi dần biến mất, Triệu Cẩn Du thật sự đã suy nghĩ rất nhiều, Lâm Trạch Dương thật sự có thể chống đỡ nổi Guerlain Woman sao?

Guerlain Woman sẽ gặp khó khăn gì tiếp theo đây?

Cô lắc đầu, Triệu Cẩn Du đi về phía trước. Đi được nửa đường, Triệu Cẩn Du đột nhiên dừng lại.

“Đấy là Từ Vân Sơn vừa mới gặp trong yến hội sao? Hình như trợ lý của Lão Lâm tập đoàn Lâm thị cũng tên là Từ Vân Sơn đúng không?”

Hai mắt Triệu Cẩn Du đột nhiên sáng lên, sau đó cô vội vàng mở điện thoại ra. Để đạt được một suất ở triển lãm Bác Mỹ, cho nên nhất định Triệu Cẩn Du phải tìm kiếm được một số tư liệu của tập đoàn Lâm thị.

Một nhân vật như Từ Vân Sơn, đương nhiên sẽ xuất hiện ở rất nhiều nơi, ví dụ như tạp chí tài chính và kinh tế trên TV, cho nên Triệu Cẩn Du rất dễ dàng tìm được tư liệu của Từ Vân Sơn.

Nhưng chỉ nhìn ảnh chụp, trong khoảng thời gian ngắn Triệu Cẩn Du không thể nhớ lại bóng dáng người vừa rồi trông như thế nào. Hơn nữa liệu người đó có phải tên là Từ Vân Sơn thật không?

Vì mối quan hệ của Lâm Trạch Dương, cho nên Triệu Cẩn Du hoàn toàn không có ấn tượng gì với Từ Vân Sơn.

Sau đó Triệu Cẩn Du lắc đầu, sao Lâm Trạch Dương có thể quen biết Từ Vân Sơn của tập đoàn Lâm thị được chứ, có lẽ người đó chỉ là một người nhặt bóng mà thôi. Cũng đúng, chỉ có thân phận như vậy, Lâm Trạch Dương mới có thể quen biết, trước đây chẳng qua anh chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi.

Rất nhanh, buổi sáng ngày hôm sau đã đến.

Lâm Trạch Dương đến công ty một lúc thì nghe nói có người tới tìm anh.

Hiện giờ Triệu Cẩn Du đã là phó tổng giám đốc của Guerlain, đồng thời cô là thư ký của Lâm Trạch Dương, hay nói cách khác là chạy việc vặt. Cho nên, người tiến vào thông báo cho anh lúc này chính là Triệu Cẩn Du.

"Tôi không biết người kia là ai, cô ấy không nói tên mình, hơn nữa trông rất kỳ lạ. Trời nóng như này mà cô ấy lại ăn mặc rất dày, còn đội mũ, đeo kính râm, còn mang cả khẩu trang, hơn nữa ngữ điệu nói chuyện cũng rất kỳ lạ. Nếu không phải cô ấy đang cầm chứng minh thư của cậu, tôi đã phải báo cảnh sát rồi."

Triệu Cẩn Du vừa hồi tưởng lại vừa nói, rồi khẽ lắc đầu, hiện giờ có đủ loại người trên đời.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Tôi là một người đứng đắn, không biết loại người kỳ quái như này, cô lấy lại chứng minh thư của tôi, rồi đuổi cô ta đi.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương liền xua tay, quay lại vùi đầu xem phim hoạt hình.

Triệu Cẩn Du gật đầu đồng ý, sau đó đi ra ngoài, rất nhanh đã quay trở lại.

"Người phụ nữ kia nói cô ấy ở chung nhà với cậu, nếu cậu không ra gặp cô ấy, cậu sẽ hối hận, trông cô ấy rất tức giận, Lâm tổng, anh thật sự không biết cô ấy à."

Triệu Cẩn Du thận trọng nhìn Lâm Trạch Dương, chẳng lẽ Lâm Trạch Dương là người bội tình bạc nghĩa, giờ còn để người ta tìm tới tận cửa.

Lâm Trạch Dương nghĩ một lúc lâu, cho rằng bản thân không quen người như vậy, liền xua tay, nói với Triệu Cẩn Du: “Đuổi cô ta đi!”

Triệu Cẩn Du lại gật đầu đồng ý, sau đó đi ra ngoài.

"Lâm Trạch Dương không ngờ anh lại dám đuổi tôi đi, cái tên khốn nạn này" đột nhiên, cửa phòng tổng giám đốc bị đẩy ra, sau đó một một giọng nói tràn đầy giận dữ vang lên, nhưng giọng nói vẫn tự nhiên vang lên như cũ.

Sau đó, có một người phụ nữ ăn mặc rất chỉnh tề, có đôi chút kỳ lạ đứng ở giữa văn phòng, đằng sau còn có mấy người đuổi theo, xem ra người phụ nữ này vừa tự tiện xông vào đây.

"Sao giọng nói này lại quen thuộc vậy? Cô là ai? Tôi có quen biết cô sao?" Lâm Trạch Dương nhìn người phụ nữ kỳ lạ trước mặt, rồi hỏi.

"Tôi là ai mà anh còn không nhận ra sao? Đêm qua anh đã làm gì với tôi mà bây giờ mới qua một đêm, anh đã không nhớ rõ tôi là ai. Ha Lâm Trạch Dương, anh được lắm."

Giọng nói của người phụ nữ kia càng ngày càng to.

Triệu Cẩn Du cùng mấy nhân viên xung quanh hai mắt trợn tròn, thật đúng là tin động trời, tối qua Lâm tổng đã làm gì? Mới qua có một đêm, anh uống rượu giờ còn không chịu nhận.

"Là cô" Lâm Trạch Dương trợn tròn hai mắt, lộ ra vẻ rất khẩn trương, giống như bị chột dạ.

Chậc chậc chậc

Chuyện lớn, quả nhiên Lâm tổng đã gây ra chuyện đáng xấu hổ, bây giờ còn bị người ta tìm tới tận cửa, Lâm tổng phải làm gì bây giờ?

Triệu Cẩn Du nhíu mày, đương nhiên Lâm Trạch Dương là người như vậy rồi, trước kia tuy anh hay khua môi múa mép, có ý dâm dục nhưng không dám làm, hiện tại leo từ nhân viên bình thường lên chức tổng giám đốc, thật sự đã hoàn toàn biến chất rồi.

Người ta nói quả không sai đàn ông có tiền rồi đều sẽ trở nên xấu xa.

Nhưng không biết tại sao, Triệu Cẩn Du lại cảm thấy khó chịu, thậm chí có chút thất vọng.

Nhưng Triệu Cẩn Du chỉ là nhân viên của Lâm Trạch Dương mà thôi, tại sao cô phải khó chịu, phải thất vọng?

Cô chưa từng nghĩ sẽ phát sinh tình cảm gì đó với lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương có phát sinh quan hệ với ai thì liên quan gì tới cô cơ chứ?

Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK